Ngữ Tịch trong lòng bấm loạn, nhìn qua Hạ Vũ mặt mày không tí màu sáng nào, cô bất giác run lên, sao cô có thể quên mất mà nói thẳng ra như thế.
Hạ Vũ nhìn Ngữ Tịch đang sợ sệt mà tay bấu hết vào chân váy: “ Trước giờ vẫn dè chừng tôi là vì chuyện tôi bắt nạt cậu? “
Xem ra lời Hàn Mặc nói rất đúng, muốn để Ngữ Tịch mở lòng thì cần thời gian.
Thấy Ngữ Tịch im lặng, anh lên tiếng giải oan cho bản thân: “ Không phải thời gian này tôi có đối xử tốt với cậu rồi sao?
‘Hạ Vũ cậu thay đổi nhanh như vậy, tôi không tin tưởng cậu cũng là điều đương nhiên. “ - Huống hồ quãng thời gian anh bắt nạt Ngữ Tịch không phải ít.
Ngữ Tịch mang theo thắc mắc của bản thân mà hỏi: “ Nhưng tại sao tự dưng cậu muốn đối xử tốt với tôi? “ - Không phải chỉ riêng Ngữ Tịch rõ ràng ai cũng không thắc mắc chuyện này.
Hạ Vũ rũ mắt, Hàn Mặc từng nói phải nắm bắt thời cơ thổ lộ với cô, bây giờ ở trên xe buýt có được tính là thời cơ tốt?
Mãi thấy Hạ Vũ vẫn im lặng, Ngữ Tịch mang theo một chút lo sợ nói: “ Cậu không muốn nói thì không cần nói đâu..
Nhìn thấy nét mặt Ngữ Tịch đang khẳng định mình là trêu đùa cô, nghĩ như thế Hạ Vũ liền nói: “ Cậu không nhận ra tôi đang theo đuổi cậu sao? “
Lời Hạ Vũ vừa dứt, Ngữ Tịch liền trợn mắt lùi sâu vào trong đến khi lưng đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-co-quay-lai/3644090/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.