Ngữ Tịch nắm chặt lá phiếu trong tay, giọng cô lo sợ mà run lên: “ Số 20 ạ. “
Lời Ngữ Tịch vừa dứt tất cả học sinh đặc biệt là học sinh nữ đều quay lại nhìn cô chỉ hận không thể lập tức chửi Ngữ Tịch một trận.
Ngữ Tịch cúi gầm mặt xuống, chuyện này rõ ràng không thể trách cô được, dù sao cô rõ ràng cũng không thể biết bên trong lá phiếu là số mấy. Vậy mà bọn họ nhìn Ngữ Tịch như thực sự việc này là lỗi của cô.
Mọi người bắt đầu đứng lên tìm bạn chung số với mình, khi cả lớp ổn định chuẩn bị ngồi xuống, lúc này Hạ Vũ mới hời hợt đứng lên nói: “ Em không muốn ngồi cạnh Ngữ Tịch. “ - Lời của anh vừa dứt mọi người đều đồng lòng quay lại nhìn Ngữ Tịch chuẩn bị tiến về bàn học của anh.
Chân Ngữ Tịch nhất thời cứng ngắc, chốc lát cô lại tiếp tục làm trò cười cho mọi người xem kịch.
Mặt giáo viên cũng hiện lên phần khó xử: “ Hạ Vũ à, các em là bạn cùng lớp.. “
Giáo viên chưa nói xong, giọng Hạ Vũ đã chen vào: “ Em nói là em không muốn ngồi cạnh Ngữ Tịch. “ - Không phải thương lượng, lời này của Hạ Vũ là ép giáo viên phải nhanh chóng đổi Ngữ Tịch đi.
Mọi người rất thích thái độ của Hạ Vũ dành cho Ngữ Tịch, tuy không ai hiểu rõ nguyên nhân tại sao anh lại ghét Ngữ Tịch như thế nhưng mà mấy người họ từ đầu cũng đã xem thường cô, bây giờ người có tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-co-quay-lai/3644010/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.