“ Tịch Tịch à, xuống ăn sáng đi con. “ - Chất giọng địa phương của Mẫn Hoa vọng lên phòng của Ngữ Tịch.
Nghe thấy mẹ hối thúc, Ngữ Tịch mím môi cất nốt cuốn sách giáo khoa vào cặp rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
“ Nay ngủ quên à, sao lại xuống muộn như thế? “
Ngữ Tịch lắc đầu, cầm miếng bánh mì lên cắn một miếng rồi chậm rãi trả lời: “ Nay chuẩn bị có hơi lâu một chút. “
Mẫn Hoa khẽ cười, nhìn con gái âu yếm: “ Năm nay đã là học sinh cuối cấp rồi, phải cố gắng học tập đấy nhé. “
Ngữ Tịch gật đầu: “ Con đã biết. “
“ Phải rồi Tịch Tịch, mẹ có làm chút bánh con mang lên lớp cho các bạn cùng ăn. “ - Vừa nói Mẫn Hoa vừa vui vẻ lấy mẻ bánh mới nóng hổi từ trong lò bánh ra, tìm một chiếc hộp thật xinh để đổ bánh vào, cuối cùng gói gém thật kĩ lưỡng đưa trước mặt cho Ngữ Tịch.
Nhìn hộp bánh quy trước mắt, ánh mắt Ngữ Tịch trở nên khó nói, cô khó khăn nuốt miếng bánh mì trong miệng rồi uyển chuyển từ chối: “ Mẹ thực sự cũng không cần đâu ạ.. “
Chưa kịp để Ngữ Tịch nói xong, Mẫn Hoa đã bảo: “ Tại sao lại không cần được? Chúng ta làm vậy là thay cho lời cảm ơn đến mọi người đã chiếu cố con. Mẹ biết tính tình con nhút nhát nhưng mà việc gì cần làm thì cũng phải làm. “
Ngữ Tịch nghe vậy, thoáng chốc khựng lại, trong lòng cảm xúc hỗn tạp, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-co-quay-lai/3644007/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.