Nghĩ vậy, Thời Dao không nhịn được nắm chặt góc áo.
Cũng không biết không khí như vậy trì trệ trong bao lâu, Lâm Gia Ca lại nói thêm một vế:
- Nhưng tôi không có ấn tượng gì cả.
Hả?
Cả hội trường lúc này còn yên tĩnh hơn cả yên tĩnh.
Giống như trong hội trường lúc này hoàn toàn không có bất cứ ai.
- Lại không có chút ấn tượng gì...
- Xác nhận đã gặp mặt... nhưng lại không có chút ấn tượng gì?
Câu nói đó vang bên tai Thời Dao một lúc lâu, Thời Dao mới hiểu ý của câu nói này là gì, sau đó cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía sân khấu.
Thiếu niên mặc áo trắng, vẫn thong thả thanh nhã như vậy, bỏ tay vào túi quần.
Nhưng lúc này anh không có ôn hòa như bình thường, mà lại có một luồng khí lạnh toát ra, so với ngày thường càng lạnh lùng, hờ hững hơn.
Anh như vậy, đẹp thì rất đẹp, nhưng ẩn sau vẻ đẹp ấy chính là những con dao bằng băng sắc nhọn, có thể khiến cho người ta cảm giác ngột ngạt đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ cần thở ra, nhất định sẽ có một con dao bay về phía mình.
Tất cả mọi người xung quanh cô đều rất yên tĩnh, trên mặt bọn họ là một nỗi khiếp sợ không thể tin nổi.
Cũng không biết mọi người như vậy qua bao lâu, mới dần hồi phục lại tinh thần.
- Khỉ thật, tôi không nghe lầm chứ? Lâm Gia Ca nói là không có chút ấn tượng gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/2869527/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.