Sao cô lại ở đây?
Dư Tiểu Noãn cân nhắc cẩn thận lời này của anh, trong lòng không hiểu, vừa nãy tặng bánh và hoa cho cô giờ lại không muốn thừa nhận?
Có đôi khi anh thật đáng giận nhưng cũng xuất phát vì quan tâm cô, còn có thể nhớ rõ sinh nhật cô, thật không uổng khi lúc đó được làm bạn với anh.
Năm lớp 11, cũng vào sinh nhật cô, đích thân anh đã vẽ cho cô một bó hoa hồng xanh, còn hứa nếu tương lai kiếm được tiền sẽ mua hoa thật tặng cô. Không ngờ lời ước hẹn năm xưa anh vẫn còn nhớ.
Dư Tiểu Noãn đột nhiên cảm thấy vui vẻ không ít.
Cố Thanh Thời vẫn là chàng thiếu niên năm ấy, làm cô không cảm thấy xa lạ.
"Cái đó... cảm ơn anh." Không biết vì sao hai má Dư Tiểu Noãn nóng lên rất nhiều.
Cố Thanh Thời không hiểu, nhìn thấy hoa cô cầm thì nhíu mày: "Cô làm sao vậy?"
Dư Tiểu Noãn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ngập vẻ khó hiểu nghi ngờ.
Ý cười trên mặt cô cứng lại, tay siết chặt bó hoa, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: "Hoa này.. không phải là anh tặng tôi?"
Cố Thanh Thời vuốt cằm, nhìn cô đầy quan tâm: "Dư Tiểu Noãn cô đang làm gì thế, buổi sáng hôm nay tôi có việc nên đến đây bàn chuyện hợp tác, căn bản còn không biết cô đang ở chỗ này. Còn có, hôm qua tôi đã hỏi cô hôm nay có rảnh hay không, cô không phải đã nói mình bận sao? Thế nào lại đi theo tôi, muốn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-am-ap/2104751/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.