Mặt trời đã dần lên đỉnh, ánh nắng đã soi rội vào căn phòng nơi có hai con người đang ôm nhau mà ngủ. Bạch Hưng bị anh nắng chiếu vào mặt mà lờ mờ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đặt vào mắt cậu đầu tiên là khuôn mặt của Đông Hải, hắn vẫn còn đang ngủ rất say và đang ôm chặt cậu vào lòng, cậu nhìn đắm đuối vào gương mặt của hắn, quả thực rất đẹp đường nét tinh anh, tuấn lãng nhìn vào không một ai là không thể yêu. Đang mãi mê ngắm nhìn gương mặt của hắn thì đột nhiên Đông Hải lên tiếng.
" Em ngắm đủ chưa bảo bối"
Bạch Hưng bông giật mình, thẹn quá hóa giận đẩy hắn xuống giường.Vì cậu dùng lực khá mạnh nên Đông hải ôm lấy mông của mình ngồi dậy mà than đau
" A em định hại chồng của em à"
" Anh...anh...tỉnh dậy hồi nào sao em không biết "
" Anh cũng vừa mới dậy thôi" Đông Hải nói.
Thật ra Đông Hải đã dậy trước cậu một lúc lâu rồi nhưng thấy cậu vẫn còn ngủ nên hắn không nỡ đánh thức, hắn tham lam ôm cậu ngủ mà không muốn dậy. Đông Hải lúc đó nhìn thấy cậu nằm trong lòng của mình hắn cứ nghĩ là mình đang nằm mơ không ngờ cuối cùng cũng được ôm cậu vào lòng một cách quang minh chính đại thật sự. Cậu thật sự đã chịu mở lòng với hắn rồi Đông Hải mừng như chết đi sống lại.
Hai người cứ giỡn qua lại một hồi thì cuối cùng Bạch Hưng cũng đi xuống dưới nhà và nấu bữa sáng cho hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857000/chuong-44.html