Nửa tháng sau đó là sinh nhật của Lãnh Thiếu Dương, lão ý mời rất nhiều bạn bè về nhà, bọn họ hát hò đập phá ồn ào ở phía dưới, còn tôi thì ngồi thui thủi một mình ở tầng trên. Mặc dù tường cách âm khá tốt, nhưng mà vẫn nghe được tiếng bọn họ ăn chơi hát hò với nhau.
Thực ra vì sợ bọn họ uống bia rượu, tôi đã cảnh cáo trước, nếu như dám có chắc chắn tôi sẽ mách bố mẹ. Lãnh Thiếu Dương đương nhiên cũng sợ, có uống thì cũng là một hai lon bia mà thôi. Và bọn họ ăn chơi xong thì về, còn tôi ở lại dọn dẹp tàn cuộc cho anh trai vì đống bừa bọn bọn họ bày ra. Lúc dọn dẹp vô tình nhìn thấy một sợi dây nịt đeo tay khá cơ bản, vốn nghĩ chắc mọi người về rồi món đồ như vậy sẽ không ai để ý tới nên đã vô tình thu gom hết vào đống rác. Sau đó đem bỏ đi. Hôm sau tôi phát hiện Lăng Tuấn Hy có mặt ở nhà tôi rất sớm, vừa vào cửa câu đầu tiên nói với Lãnh Thiếu Dương chính là: "Cậu có nhìn thấy dây nịt đeo tay của tôi không?".
Bộ dạng cậu ta vô cùng khẩn trương, vô cùng lo lắng và sốt ruột. Anh trai nhìn tôi ngơ ngác.
"Hôm qua dọn dẹp có nhìn thấy dây nịt của cậu ta không."
Sau đó lại quay qua hỏi Lăng Tuấn Hy: "Có phải cái dây mà chú suốt ngày đeo ở tay không, quan trọng lắm sao?"
Tôi chột dạ. Đáng lí ra lúc đó tôi không nên bất cẩn như vậy, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-diem-thich-hop-noi-loi-yeu/2975058/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.