"Cậu quát ai thế hả? Lãnh Tư Thuần làm gì cậu?" Lăng Tuấn Hy không biết từ đâu xuất hiện, kéo tôi ra phía sau.
Bình thường tôi khá hiền, lúc này bị giật mình nên cũng không nghĩ được nhiều, nhưng có lẽ vì hơi sợ nên não đình trệ, quên mất cả bảo vệ bản thân.
"Liên quan gì đến cậu." Hoàng Phi hất cằm, thái độ khó chịu xen lẫn bực tức.
Lăng Tuấn Hy cũng không phải dạng người thích gây sự, cậu ta chỉ cảnh cáo Hoàng Phi: "Tỏ tình thất bại thì làm như cả thế giới mắc nợ mình. Cậu thử động vào cô ấy một lần nữa xem."
Vừa nói xong cái kéo tôi đi thẳng, không để cho Hoàng Phi có cơ hội biện hộ cho bản thân. Cậu ta bị từ chối đáng thương thật, nhưng mà tính khí bốc đồng lại còn nóng nảy kiểu vậy rất khiến người khác chán ghét. Tôi cùng với Lăng Tuấn Hy ngồi ngoài ghế đá ở sân trường, hội trường khó thở ngột ngạt khiến tôi không mấy thoải mái.
Vui thì vui thật nhưng mà hơi nhiều muỗi nha!
"..."
Lăng Tuấn Hy giật mình kêu lên.
"Lãnh Tư Thuần, cậu đang làm cái quái gì vậy?" Tuấn Hy nhìn tôi nhăn nhó vì đau, vẻ mặt rất uất ức.
Tôi cầm con muỗi đưa lên trước mặt cậu ta, "Đây này, cậu muốn chết vì mất máu đúng không."
"Lãnh Tư Thuần cậu đúng là bị điên rồi."
* * *
Tôi và Lục Tịnh Thần đã không còn chơi với nhau nữa.
Đây có lẽ là chuyện đáng buồn nhất. Tôi từng nghe một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-diem-thich-hop-noi-loi-yeu/2975038/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.