Đám cưới diễn ra nhanh hơn cô tưởng. Nói đúng hơn là ba ngày sau khi họ quay lại Bắc Kinh. Thì ra hai tuần qua, anh đã âm thầm chuẩn bị tất cả, việc của cô chỉ đơn giản chỉ là kết hôn với anh.
- Mẹ ơi. Mẹ đến chưa vậy. – Đậu Đậu từ sớm đã đến cùng Nhật Thiên. Thằng bé nhân lúc khách khứa chưa đông lẻn vào nhà vệ sinh gọi cho mẹ.
- Mẹ đến rồi đây. Con xem bên đó thế nào?
- Đến hết rồi thiếu mỗi mẹ thôi.
Vũ Luân đưa mắt nhìn người đàn ông trong bộ vet chú rể, anh tươi cười chào khách khứa, niềm hạnh phúc chan chứa trong ánh mắt. Trong lòng anh, giờ đã không còn đau đớn nhiều nữa, bây giờ cô tiếp tục với người con gái cô yêu, còn anh tưởng chừng như không thể nào quên lại bắt đầu chấp nhận một người con gái. Có lẽ, anh đã tìm được một người phù hợp với mình hơn, tìm được một nửa sẽ cùng anh bước tiếp. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Nhật Thiên: “ Cậu phải chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Nhật Thiên mỉm cười nắm lại tay anh, điều này anh chắc chắn sẽ làm được.
- Anh làm gì mà mang bộ mặt nghiêm trọng vậy? Hôm nay là ngày cưới của chị Thanh Tâm đấy. – Lã Hiên vui vẻ ôm lấy tay anh. Cô biết anh vẫn còn tình cảm với chị Thanh Tâm nhưng không sao hết, là cô nợ anh. Vũ Luân, em sẽ chờ đến ngày anh yêu em nhiều như em yêu anh.
Hiểu Như nhìn vào cặp đôi cũng đang lôi lôi kéo kéo đến cổng. Cô chỉ tay vào bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-diem-khong-quan-trong-quan-trong-gap-ai/1492902/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.