Đi chơi
-Anh tránh ra… đừng động vào tôi. Tôi không say, tôi vẫn tự đi được.- Thanh Tâm dùng sức đẩy Nhật Thiên ra, đầu óc cô choáng váng. Sao thế này, cô mệt quá, cả chân cũng bủn rủn không đi được nữa rồi.
-Tiểu Tâm, ngoan nào. Em say rồi để anh đưa em về.- Nhật Thiên ân cần đỡ lấy cô, sao lại uống nhiều thế không biết. Anh băn khoăn không biết bốn năm qua cô cũng sống thế này sao? Người phụ nữ này, thật đáng trách.
-Anh tránh ra, tránh xa mẹ con tôi ra. Đừng đến nữa, trở về đi, trở về với cô ấy đi. Mẹ con tôi không cần anh đâu… Đậu Đậu, mẹ xin lỗi con, tất cả là lỗi của mẹ, baba không cần mẹ con mình nữa, baba có người phụ nữ khác rồi, không cần mẹ con mình nữa. Là mẹ vô dụng, để con phải sống như vậy, tất cả đều do mẹ hết.- Thanh Tâm đấm vào lưng Nhật Thiên, anh thấy lưng mình ươn ướt, cô khóc sao?
Đêm hạ hôm ấy, trời thật mát mẻ, một người đàn ông lặng im cõng một cô gái đi trên con đường Tian’ai Road. Gió trời dìu dịu thổi tung tóc cô, cứ như vậy anh từng bước từng bước chầm chậm đi trên con đường dài, không biết đâu là đích, không biết đã qua bao lâu nhưng chỉ cần cùng cô thì dù đi đến đâu anh cũng cam lòng. Nhật Thiên khẽ mỉm cười nghĩ trong đầu: “ Thanh Tâm à, em biết không nếu hai người yêu nhau cùng đi trên con đường này thì tình yêu của họ sẽ kéo dài đến cuối đời. Anh cũng mong chúng ta được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-diem-khong-quan-trong-quan-trong-gap-ai/1492871/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.