Thôi việc
Lúc Thanh Hân bước lại vào phòng bệnh thì Thanh Tâm đã ngủ. Cô khẽ để cặp lồng cháo lên bàn, đưa tay vuốt lại mái tóc cho em gái. Con bé này luôn ngốc như vậy, bề ngoài bao giờ cũng tỏ ra lạc quan vui vẻ dù trong lòng có đang dằn vặt, đau đớn. Khi biết tất cả mọi chuyện, cô vừa giận vừa thương Tiểu Tâm. Giận vì chuyện lớn như vậy mà nó không cho ai biết, thương vì con bé phải chăm sóc con một mình, phải một mình đối mặt với những cơn ốm nghén. Thanh Hân khẽ thở dài.
-Chị, chị tạm thời đùng nói với bố mẹ được không? – giọng nói yếu ớt của Thanh Tâm vang lên. Cô đã tỉnh khi Thanh Hân đẩy cửa bước vào.
-Chị cũng chưa nói với bố mẹ. Giờ em tính sao? Nhật Thiên có dự định gì không? – Thanh Hân cố giấu cảm xúc nghẹn ngào trong tim.
Câu hỏi đáng ra rất dễ trả lời mà sao bây giờ lại khó khăn đến vậy. Cô không thể ngờ anh ngàn vạn lần lại muốn cô bỏ đứa bé. Anh hóa ra không cần cô, cũng không cần con. Trầm lặng một lúc lâu, Thanh Tâm mới thì thào:
-Chuyện này là chuyện riêng của em, là em tự nguyện. Anh ấy có không cần đứa bé… cũng không sao chỉ cần em cần nó là được…- Nói đến đây nước mắt cô đã rơi lã chã. Cô quay lưng về phía chị mình, bờ vai run rẩy.
Thanh Hân đau lòng nhìn em gái, vòng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng khuyên bảo:
-Được rồi… được rồi… Em đừng nghĩ nữa. Giờ tĩnh dưỡng thật tốt rồi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-diem-khong-quan-trong-quan-trong-gap-ai/1492836/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.