“Mệt chết đại gia! Park Yuchun! Lấy cho tôi ly nước đá. Nhanh lên. Trừng cái gì?” Bác sĩ Kim mới làm xong một ca phẫu thuật, bây giờ rất mệt mỏi, y chạy tới chỗ viện trưởng Park tìm người an ủi. Cái được gọi là an ủi chính là đến sai ông chủ vô lương tâm của mình làm cu li. 
“Uống cho sặc chết đi. Cậu nhìn xem, cậu làm như mình là chủ cái bệnh viện này ấy. Còn dám sai cả tôi.” Mặc dù viện trưởng Park đã quen với hành vi này của bác sĩ Kim, nhưng ngoài miệng vẫn xấu tính nói vậy. 
Bịch! 
“Bảo cậu lấy mỗi ly nước. Sao nói nhiều thế? Không tình nguyện à?” Kim Jaejoong lại đặt mạnh cái ly xuống bàn. 
“Làm gì có chứ. Bệnh viện của chúng ta tương lai còn phải nhờ vào bác sĩ Kim mà.” Park Yuchun nghĩ thầm: Chuyện của mình và Junsu còn phải nhờ vào cậu ta nhiều. 
“Nói vậy cũng đúng. A, không phải mấy hôm trước cậu về nhà cũ sao? Giáo sư có khỏe không?” Kim Jaejoong bỗng nhớ tới hai ngày trước Park Yuchun nói có chút chuyện phải về nhà. Sau đó lại không thấy hắn nói gì hết. Không lẽ có chuyện gì xảy ra? 
“À, theo như tình trạng bây giờ, có sống đến một trăm tuổi chắc cũng được! Hơn nữa tính tình ngày càng trẻ ra.” Park Yuchun nói đến đây lại thấy đau đầu. 
“Vậy tìm cậu về làm gì? Không phải là báo cáo công tác chứ?” Kim Jaejoong bắt chéo chân, nhếch mày hỏi. 
“Thì cũng báo cáo, rồi nghe lệnh chỉ tiêu cần đạt được trong ba tháng cuối năm, quan trọng là chuyện sinh hoạt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-vo-dep/1496549/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.