Thời gian một ngày trôi qua rất mau, Lăng Hồng Quân vẫn núp sau cửa sắt im lặng đợi, trước đây hắn là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Ám Nguyệt, đã có thói quen bình tĩnh, không hề sốt ruột chút nào. Thỉnh thoảng lại nghe được từ quảng trường đằng xa truyền tới tiếng ồn ào, tiếng kêu gào, tiếng quát lớn xen lẫn tiếng súng… Những âm thanh này làm cho ánh mắt của Lăng Hồng Quân càng thêm âm trầm, hắn tự nhiên biết rõ các âm thanh đó đại biểu cho cái gì…
Nó đại biểu cho văn minh nhân loại đã đến hồi suy tàn, loài người đã mất đi hi vọng, triệt để lâm vào tuyệt vọng. Là thể hiện của những thói hư tật xấu ẩn dấu trong tâm hồn của từng cá nhân, nó là…
Màn đêm đã tới, ở một nơi vô cùng xa xôi trên bầu trời, một vì sao lóe lên những tia sáng kỳ lạ át cả ánh trăng đang chiếu rọi, bên dưới ánh sáng này, ở trong nội thành, một nhóm mười mấy người đàn ông đang di chuyển vô cùng cẩn thận xuyên qua nội thành mà không làm kinh động bất kỳ ai, nhẹ nhàng tiến vào trong cửa hàng Lăng Hồng Quân đang trú ngụ, sau đó bước vào tầng hầm ngầm của hắn.
Khuôn mặt ai cũng mang đầy vẻ mệt mỏi, trong mười mấy người này, người lớn tuổi nhất khoảng chừng ba mươi tuổi, so với Lăng Hồng Quân còn lớn tuổi hơn, người đó tên là Vương Thuỵ, hiện đang là đội trưởng của bộ đội đặc chủng Ám Nguyệt. Nhưng hắn đối với Lăng Hồng Quân vô cùng cung kính.
Những người còn lại dù lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-tam-toi/211568/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.