Lăng Hồng Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc…
Đúng vậy, trong mông lung hắn vẫn có thể cảm nhận, trong vũ trụ rất lạnh giá, hiu quạnh, tràn ngập nguy hiểm….rất nhiều thứ mà con người chưa thể thích ứng được. Vẫn còn lâu lắm con người mới có thể tung hoành trong vũ trụ, bây giờ mới là đầu thế kỷ 22! Nhân loại tuy đã bước chân ra ngoài vũ trụ nhưng vẫn còn quá sớm, ít nhất là sớm tới một ngàn năm!
Hiểu biết của nhân loại về vũ trụ có thể nói là da lông cũng không tính. Trong tình huống như vậy mà nhân loại vẫn bị bắt buộc tiến vào vũ trụ, hơn nữa còn là mang thân phận những người sống sót cuối cùng. Vì thế cảm giác bất an này mới mãnh liệt như thế.
Lấy ví dụ đơn giản nhất, cho một người vào sống trong một căn nhà có đầy đủ phòng vệ sinh, nhà bếp, phòng khách…Rồi sau đó đem người đó chuyển vào sống trong một cái hộp nhỏ, sau đó vứt chiếc hộp này vào trong núi lửa. Người đó không biết khi nào dung nham sẽ hòa tan chiếc hộp, cũng không biết khi nào mới có thể thoát khỏi chiếc hộp đó…Thậm chí đến việc gọi cứu viện cũng không làm được!
Nếu chính mình bị như vậy có sợ không? Hoảng hốt không? Hiện giờ tuy mọi người đang ở trong phi thuyền nhưng họ còn hoảng sợ hơn những người trong chiếc hộp kia nhiều! Ít nhất người trong hộp còn biết được bên ngoài là dung nham, còn người trong phi thuyền thì có trời mới biết ngày mai họ sẽ phải đối mặt với thứ gì bên ngoài. Nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-tam-toi/1200537/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.