Từ Mục đã bị giam ở đây 4 ngày.
Hai ngày đầu cậu tìm cách chạy trốn nhưng không thành công, sang ngày thứ ba, cậu thử đập nát mọi thứ trong phòng, ngày thứ tư, đồ đạc trong phòng lập tức được thay mới. Cuối cùng Từ Mục cũng không lãng phí sức lực nữa, cậu đã hoàn toàn chết lặng.
Ban ngày Tưởng Dĩ Giác gần như không ở đây, chỉ đôi khi hắn mới dành ra được chút thời gian tới ăn trưa, nhưng chắc chắn buổi tối hắn sẽ ngủ lại nơi này. Mỗi lần Tưởng Dĩ Giác tới ăn trưa, Từ Mục đều không muốn dậy ăn cơm với hắn, cậu nằm lì trên giường chờ hắn đi mới chịu ra ăn cơm. Mỗi tối khi Tưởng Dĩ Giác quay lại, thấy Từ Mục đã ngủ, hắn sẽ cẩn thận từng li từng tí nằm xuống giường ôm lấy Từ Mục, hôm sau nhân lúc Từ Mục chưa tỉnh hắn sẽ rời đi.
Đây là chút an ủi duy nhất mà Tưởng Dĩ Giác có được từ Từ Mục.
Từ Mục bài xích, mâu thuẫn, căm hận hắn, hắn đều có thể chịu đựng. Nhưng điều duy nhất Tưởng Dĩ Giác không chịu được là Từ Mục muốn rời khỏi hắn.
Tưởng Dĩ Giác không chịu được khi người này mang nỗi căm hận rời bỏ hắn, bởi vì hắn không biết lúc nào khi quay đầu nhìn lại, người này sẽ tiếp tục biến mất. Kiếp này Tưởng Dĩ Giác còn có thể tìm được Từ Mục, nhưng hắn không thể biết kiếp sau sẽ ra sao.
Hắn nói muốn bảo vệ Từ Mục là thật, muốn giữ Từ Mục bên cạnh mình cũng là thật.
Kiếp này Tưởng Dĩ Giác tuyệt đối sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-phong-tung/1347602/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.