Chương trước
Chương sau
Tùy tiện tìm đại một nhà hàng nào đó trong trung tâm để ăn cơm trưa rồi Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết mang theo mặt nạ đuổi quỷ về nhà.
Cảnh tượng lúc nhìn xuyên qua mặt nạ vẫn còn có chút mơ hồ nhưng từ trong ký ức cảm giác run sợ với bất an vẫn quanh quẩn trong đầu Dụ Tranh Độ khiến cậu thỉnh thoảng sinh ra cảm giác vô lực.
“Aaa, mệt quá.” Dụ Tranh Độ ngã ngồi lên ghế sofa, nghiêng người dựa vào lồng ngực của Thương Khuyết.
Hai người ngồi gác chân chồng lên nhau, Dụ Tranh Độ dùng mũi chân cạ cạ cẳng chân Thương Khuyết, “Xoa bóp vai cho em đi.”
Vì vậy, đường đường là quỷ vương lại đi xoa vai cho bạn trai.
Dụ Tranh Độ cầm mặt nạ trên tay, không ngừng nghi hoặc: “Tại sao em lại nhìn thấy được những thứ đó nhỉ?”
Động tác của Thương Khuyết hơi khựng lại, tựa hồ cũng không suy nghĩ ra: “Đúng là kỳ lạ thật.”
Cho dù chiếc mặt nạ dưới tình huống đặc biệt thu được thần lực nhưng không phải mắt thường nào cũng có nhìn thấy, giống như thanh niên đóng vai kia, mặt nạ kia kỳ thực là của cậu ta nhưng cậu ta lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì dị thường.
Mà trong buổi lễ đuổi tà chính thức, chỉ có người đại diện thần hoặc được thần lựa chọn mới có thể nắm giữ năng lực nhìn thấy dị tượng.
Thương Khuyết nhận lấy mặt nạ kia, tỉ mỉ nghiên cứu nó nhưng vẫn không thấy có gì khác lạ.
Nếu như đây chỉ là chiếc mặt nạ bình thường thì chỉ có thể là do người nhìn không bình thường.
Trong lòng Thương Khuyết lóe lên rất nhiều suy nghĩ nhưng cuối cùng không nói ra, chỉ đưa tay nhẹ nhàng xoa hai má Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ nghiêng đầu, dựa lại gần hơn, hỏi: “Sao vậy anh?”
Thương Khuyết nghiêm túc nói: “Đột nhiên có một sức mạnh mạnh mẽ kích động anh kể chuyện xưa.”
Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút, chửi hắn, “Em thấy làm gì có cái đột nhiên nào.”
Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng, chôn đầu lên hõm cổ cậu cọ cọ, Dụ Tranh Độ quay đầu hôn môi hắn, cả người lười biếng, “Em không muốn động, làm trên sofa luôn đi.”

Tuy Thương Khuyết nói một mình Quỷ Đế không có cách nào hồi sinh Quỷ thành Phong Đô nhưng nội tâm Dụ Tranh Độ vẫn cảm thấy bất an, đặc biệt là cảnh tượng xuyên qua mặt nạ mang tới cảm giác sợ hãi không cách nào xóa nhòa được.
Vì vậy, buổi tối trước ngày diễn ra nghi lễ cầu phúc, Dụ Tranh Độ vẫn luôn suy nghĩ rồi quyết định cùng Thương Khuyết thương lượng. Tuy bất hòa với Quỷ Đế nhưng tốt nhất nên đến núi Tuyệt Cảnh xem một chút.
Nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, ngược lại là Thương Khuyết đã tìm cậu trước, thần sắc thản nhiên: “Ngày mai chúng ta đi núi Tuyệt Cảnh đi.”
Dụ Tranh Độ nhìn hắn, không hỏi thêm gì nữa.
Cậu muốn đi núi Tuyệt Cảnh là lo lắng Quỷ Đế có mưu đồ khác, còn Thương Khuyết… cho dù bề ngoài hắn biểu hiện thế nào thì chung quy vẫn muốn biết hiện tại Quỷ thành Phong Đô như thế nào.
Núi Tuyệt Cảnh nằm giao nhau giữa Phù Thành và Hòa Nhạc, từ tiểu khu của Thương Khuyết tới núi Tuyệt Cảnh chỉ tốn một giờ nên hai người đều không gấp, tính hôm sau mới bắt đầu đi.
Nhưng chưa kịp tới hừng đông, Dụ Tranh Độ đột nhiên nhận được cuộc gọi của Minh Phái Nhiên: “Dụ tổng, hiện giờ cậu với Thương tổng có rảnh không?”
Dụ Tranh Độ vẫn còn mơ mơ màng màng: “Chuyện gì vậy?”
Thanh âm Minh Phái Nhiên nóng vội: “Có một chiếc thuyền ở cảng Nộ Hải đột nhiên biến mất, đội ngũ cứu viện hoài nghi đây là sự kiện phi tự nhiên…”
Dụ Tranh Độ giật mình thanh tỉnh, “Anh nói rõ tôi nghe?”
Cảng Nộ Hải là bến cảng thành phố Nộ Hải. Đây là thành phố ven biển, giáp với Phù Thành và Hòa Nhạc hình thành hình tam giác. Bởi vì có nơi cập bến và điều kiện khí tượng tốt mà cảng Nộ Hải vẫn luôn là nơi tổng hợp các hàng hóa từ các tỉnh khác và là nơi trao đổi hàng hóa mậu dịch. Hàng hóa mỗi năm xuất ra rất lớn, có những con tàu lên tới hàng vạn tấn lần lượt nối đuôi nhau xuất cảng.
Trọng điểm trong câu chuyện của Minh Phái Nhiên là một con tàu hàng, vốn dĩ là rạng sáng sẽ cập bờ, một đường đi vô cùng thuận lợi nhưng không ngờ chỉ còn cách bến cảng hai mươi hải lý đột nhiên biến mất không tung tích.
Dụ Tranh Độ nhíu mày lại: “Đột nhiên biến mất?”
“Đúng, biến mất không thấy tăm hơi.” Giọng điệu của Minh Phái Nhiên nghiêm nghị, theo như lời anh nói thì thủy thủ trên tàu vốn đang liên hệ với người trong bến thì trong chớp mắt không thấy đâu nữa, đội ngũ cứu viện đã xuất phát kiểm tra lại một lần nhưng hoàn toàn không thấy có tung tích gì của chiếc thuyền kia, “Dò tín hiệu radar cũng biến mất, không liên lạc được với người nào ở trên thuyền… Giống như căn bản con tàu này không hề tồn tại.”
Bởi vì sự tình phát sinh quá khó tin, công ty vận chuyển hàng hóa cùng bến cảng đều bối rối, nếu không phải trước đây có nhân viên cùng thủy thủ từng liên lạc qua, cũng xác nhận tuyến đường đi của con tàu, nói không chừng việc này có thể sẽ bị coi là ảo giác.
Một chiếc tàu lớn như thế, nếu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn không thể không có chút động tĩnh nào, đặc biệt là tàu sắp cập bến nữa. Trước đó một giây còn đang liên hệ với nhân viên, một giây sau hoàn toàn biến mất, tình huống như thế khiến đội ngũ cứu viện buộc lòng phải liên tưởng tới những phương diện khác.
Cấp trên trong đội ngũ cứu viện có người liên hệ với ban ngành đặc biệt nên Minh Phái Nhiên nhanh chóng nắm được tin tức. Nguyên bản dựa theo quy trình cần phải an bài đại sư từ ban ngành bên này tham gia cứu viện trước nhưng không khéo chính là lúc này hầu hết mọi người có hợp tác với ban ngành đặc biệt đều tụ hội lại ở núi Tuyệt Cảnh chuẩn bị cho buổi lễ cầu phúc ngày mai.
Minh Phái Nhiên mặc dù không nói rõ nhưng từ việc anh để lộ thông tin thì không khó nhìn ra sự coi trọng vượt xa tưởng tượng của bộ ngành liên quan đối với nghi lễ cầu phúc này. Hiện giờ tuyệt đối không có khả năng để các đại sư vào lúc này rời khỏi núi Tuyệt Cảnh, cho nên Minh Phái Nhiên mới không thể không cầu viện La Phong.
Không biết Quỷ Đế đã nhìn thấy gì hay nói với bọn họ cái gì mà khiến tất cả mọi người coi trọng buổi lễ đó tới mức này.
Dụ Tranh Độ thầm nhủ trong lòng, suýt nữa là bật thốt vạch trần Quỷ Đế.
Nhưng cuối cùng cậu nhịn xuống, chỉ quay đầu dò hỏi ý Thương Khuyết.
Thương Khuyết nhìn đồng hồ, vẻ mặt lãnh đạm: “Đi cảng Nộ Hải trước.”
Dụ Tranh Độ lập tức hiểu ý của hắn, từ giờ tới lúc làm lễ còn cách một khoảng thời gian. Bọn họ trước đi cảng Nộ Hải rồi tới núi Tuyệt Cảnh vẫn kịp, hai thành phố cách nhau không xa, với năng lực của Thương Khuyết hoàn toàn có thể tới nơi trong nháy mắt.
Dụ Tranh Độ gật đầu, nói với Minh Phái Nhiên: “Đội trưởng Minh, anh nhắn tôi địa chỉ đi. Tôi và Thương Khuyết sẽ qua đó bây giờ.”
Minh Phái Nhiên ở đầu bên kia điện thoại ngẩn người, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu và Thương tổng ở cùng một chỗ à?”
Anh ta còn tưởng là phải đi hỏi từng người nữa.
Dụ Tranh Độ cười cười: “Anh ấy là bạn trai tôi.”
Minh Phái Nhiên: “…A?” Chí ít cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị tâm lý chứ!
Nhưng Minh Phái Nhiên là một con người hiểu biết sâu rộng, đồng tính luyến ái trong mắt anh không tính là gì. Quan trọng là Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đã biểu hiện thực lực không tầm thường ở Tư Lĩnh, khiến anh cảm thấy nói không chừng nhờ họ xử lý vụ ở bến cảng còn có hiệu quả hơn.
Minh Phái Nhiên nhanh chóng nhắn tin địa chỉ cùng một dãy số điện thoại, nói: [Đây là điện thoại của đội trưởng đội cứu viện, hai người trực tiếp liên hệ cô ấy là được. Cô ấy tên là Tăng Hinh.]
Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết thay đồ, cầm theo laptop cùng công cụ thường dùng. Thương khuyết một tay nắm Dụ Tranh Độ, một tay giơ lên thi pháp.
“Anh chờ chút.” Dụ Tranh Độ đột nhiên mở miệng, ánh mắt rơi xuống chiếc mặt nạ đuổi quỷ trên bàn. Nỗi sợ hãi mà chiếc mặt nạ mang tới cho cậu vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trong tiềm thức của cậu cảm thấy đó không phải là ngẫu nhiên, lần này bọn họ cảng Nộ Hải sẽ trực tiếp tới núi Tuyệt Cảnh, e là cần phải mang theo mặt nạ này tới.
Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến, chờ cậu cầm mặt nạ, xác định không có chuyện gì khác thì kêu cậu nhắm mắt lại, tay của hắn ở giữa không trung vạch vài đường.
Chờ Dụ Tranh Độ mở mắt ra đã thấy bọn họ đứng ở bến tàu Nộ Hải, trước mắt chính là sóng ngầm biển rộng cuồn cuộn không dứt, gió biển kêu vù vù, mạnh tới mức khiến cậu cơ hồ không mở mắt ra nổi.
Dụ Tranh Độ lấy điện thoại gọi cho đội trưởng đội cứu viện Tăng Hinh. Cô không ngờ bọn họ lại tới nhanh tới thế, còn bị dọa sợ hết hồn nhưng lúc này chuyện cứu viện quan trọng hơn. Cô không thể vì việc nhỏ mà lãng phí thời gian, chỉ báo cho nhân viên bến tàu tới đón họ và sử dụng ca nô dẫn họ tới nơi con tàu hàng biến mất.
Nơi tàu hàng biến mất cách bến cảng khoảng chừng hơn hai mươi hải lý, ca nô mở mã lực tối đa, không tới nửa tiếng đã tới nơi. Ở đó có một chiếc tàu thủy nhỏ đang tuần tra ở trên mặt biến, xung quanh còn mơ hồ có thể nhìn thấy ca nô khác đang lục soát, giữa không trung còn có tiếng ‘phạch phạch phạch’ của máy bay trực thăng, ánh đèn tìm kiếm không ngừng đảo qua mặt biển.
Ca nô tới gần chiếc tàu thủy nhỏ, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết lên boong tàu. Một người phụ nữ cao gầy tiến lên đón, chào hỏi họ: “Xin chào, tôi là đội trưởng đội cứu viện Tăng Hinh.”
“Chào đội trưởng Tăng.” Dụ Tranh Độ khách sáo đáp lại, sau đó hỏi thẳng, “Tình hình sao rồi?”
Tăng Hinh lắc đầu, cười bất đắc dĩ: “Có còn hơn không.”
Căn cứ theo lời giải thích của Tăng Hinh, đội cứu viện đã thử các biện pháp có thể nhưng đều không cho họ một chút manh mối nào.
Dụ Tranh Độ không hiểu phương thức lục soát của họ thế nào nhưng tìm bọn họ tới hẳn không phải vì họ có biện pháp tiên tiến hơn. Dụ Tranh Độ hiểu ra rồi đem ánh mắt nhìn về phía Thương Khuyết.
Thương Khuyết đứng ở trước lan can tàu, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Trong đêm tối, đại dương hiện lên dáng vẻ sâu thẳm khủng bố, gió biển gào rít giận dữ cuốn lên từng đợt sóng biển khiến chiếc tàu không ngừng rung lắc, thỉnh thoảng có trận cuồng phong thổi qua khiến Dụ Tranh Độ đứng không vững.
Nhưng Thương Khuyết không hề hoảng loạn, giống như hắn đang đứng trên mặt đất vậy, ngay cả cuồng phong cũng không khiến hắn nghiêng ngả, chỉ có tóc cùng vạt áo chuyển động trong gió.

Tăng Hinh nhìn mà kinh ngạc không thôi: “Thương tổng đứng vững thật.”
Dụ Tranh Độ chỉ cười cười, không tiếp lời.
Tàu thủy chậm rãi chở khách dọc theo con đường đã hoạch định, không ngừng chiếu đèn lên mặt biển để tìm tòi nhưng không thu hoạch được gì.
Một tay Thương Khuyết nhấc lên, chỉ tay về phía ngoài khơi.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Tăng Hinh cảm thấy thật giống như có thứ gì đó tách đôi gió biển ra, khiến cô không tự chủ được lui một bước, cô theo bản năng xoa xoa mặt nhưng lại không có thứ gì cả.
Một lát sau, Thương Khuyết xoay người lại, lông mày hơi nhíu lại: “Không tìm được.”
Tăng Hinh ngẩn người: “Tình hình sao rồi?”
Dụ Tranh Độ giải thích với cô: “Chúng tôi cũng không tìm được chiếc tàu kia.”
Tăng Hinh trầm mặc một lúc: “Hai người tìm xong thật rồi à?”
Dụ Tranh Độ phản ứng lại, thì ra là do tốc độ của họ quá nhanh, còn không có nghi thức gì hết nên chắc Tăng Hinh không hiểu được.
Quả nhiên, Tăng Hinh hỏi tiếp: “Các anh không cần làm phép sao? Thắp nhang rồi vung bùa gì đó?”
“À thì không cần.” Dụ Tranh Độ đổ mồ hôi, cậu nào có biết làm phép, còn Thương Khuyết là “đối tượng” được người khác làm phép mời, mà cũng không tiện giải thích với Tăng Hinh nên chỉ có thể nói qua loa, “Chúng tôi là công ty khoa học kỹ thuật, dùng định vị GPS tìm người.”
Tăng Hinh: “…Đội trưởng Minh đùa tôi đấy à?”
Đội cứu viện bọn họ có kỹ thuật tiên tiến hạng nhất, nếu người mới tới cũng dùng GPS thì còn cần gì tới cứu viện chứ?
Dụ Tranh Độ bình tĩnh đối với khách hàng: “Nguyên lý kỹ thuật không giống nhau lắm.”
Tăng Hinh lại một lần nữa trầm mặc, trong ánh mắt lộ rõ vẻ không tín nhiệm. Chuyện này cũng không thể trách cô được, cô làm đội trưởng cứu viện nhiều năm như thế, GPS cũng dùng không ít, còn có nguyên lý gì mà cô không biết?
Lúc này Thương Khuyết trở lại, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện vẻ quái dị: “Hẳn là quỷ lạc hướng…”
“Quỷ lạc hướng?” Tăng Hinh không hiểu, “Đó là cái gì?”
Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng, tầm mắt lại nhìn về phía Dụ Tranh Độ: “Cùng loại với quỷ đập tường.”
Có rất nhiều người nghe nói về quỷ đập tường, vào buổi tối hoặc ở vùng ngoại ô đột nhiên ý thức rơi vào mơ hồ, không xác định rõ phương hướng, không ngừng đi vòng quanh một chỗ, tình huống như thế gọi là ‘quỷ đập tường’.
Phần lớn cái gọi là quỷ đập tường kỳ thực chỉ là hiện tượng tự nhiên, bởi vì bản chất vận động của sinh học là chuyển động tròn, phương hướng cần được điều chỉnh bằng các điểm đánh dấu. Vào ban đêm và ở vùng ngoại ô, các điểm đánh dấu dễ xuất hiện sai nên sẽ xuất hiện hiện tượng xoay theo vòng tròn.
Mà quỷ đập tường thật ra chính là âm vật tai họa khiến nhiều người mất đi ý thức cùng năng lực phán đoán.
Nhưng có nhiều người không biết kỳ thực ở trên biển, đặc biệt là tàu đi ban đêm cũng sẽ gặp phải quỷ đập tường, điều này được gọi là quỷ lạc hướng.
Thương Khuyết giải thích với Dụ Tranh Độ, con tàu hàng to lớn như thế lại không thể tự nhiên mà biến mất thì giải thích duy nhất chỉ có thể là quỷ lạc hướng.
Đại dương có vô số quái vật và u hồn, đủ để ngưng tụ thành ảo giác đánh lạc hướng, nếu như ảo giác đủ mạnh cũng tương tự có thể che mờ đi đôi mắt của những người khác và gây nhiễu hết tín hiệu tự nhiên.
Nếu là tình huống đó thì hắn hoàn toàn có năng lực tìm thấy được con tàu hàng kia.
Mà tình huống bây giờ hắn cũng không tìm được, điều này là bất hợp lý.
Thương Khuyết giải thích quỷ lạc hướng khiến sự tin tưởng của Tăng Hinh đối với họ thoáng khôi phục một chút nhưng nghe thấy bọn họ cũng không có cách nào tìm được thì nóng nảy. Cô biết việc này không có cách nào miễn cưỡng, chỉ có thể hít sâu một hơi: “Nếu thực sự không được thì tôi sẽ tăng mạnh cường độ tuần tra.”
Dụ Tranh Độ rơi vào trầm tư, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn Thương Khuyết: “Nếu như chiếc tàu vẫn còn ở trên biển này, có trường hợp nào mà ngay cả anh cũng không tìm được không?”
Đôi mắt Thương Khuyết trầm xuống: “Thế giới bên kia.”
“Thế giới bên kia?” Dụ Tranh Độ không hiểu.
Thương Khuyết kiên nhẫn giải thích với cậu. Trước đây ngoài thiên nhân và tam giới còn có rất nhiều thế giới nhỏ. Trong một số điều kiện đặc biệt các thế giới khác nhau sẽ giao nhau một số nơi, nếu có người đúng lúc đi qua nơi này thì có thể tiến vào thế giới khác.
Nếu dùng khoa học hiện đại giải thích đại khái giống với khái niệm không gian.
Ví dụ như Ngạ Quỷ đạo cũng chính là một thế giới như vậy. Tuy rằng chồng lên với nhân gian nhưng lại không phải là nhân gian. Thời điểm Dụ Tranh Độ bị Tần Quảng Vương bắt tới Ngạ Quỷ đạo, Thương Khuyết cũng không có cách nào tìm được cậu.
Mà đây là hiện tượng khi linh khí thiên địa dồi dào mới xuất hiện, sau khi thiên địa sụp đổ, các thế giới nhỏ cũng tán loạn, dưới tình huống bình thường con tàu không thể nào đi vào thế giới khác được.
“Em e là bây giờ không phải tình huống bình thường.” Dụ Tranh Độ nhìn phía đại dương sâu thẳm.
Khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện vốn không nên xuất hiện ở niên đại này.
Dụ Tranh Độ không thể không hoài nghi Quỷ Đế, “Có khi nào là hắn giở trò quỷ không?”
“Không phải, mà hắn cũng không có năng lực này.” Thương Khuyết nói, nếu như Quỷ Đế có năng lực đó thì sẽ không tìm hắn liên thủ.
“Đáng tiếc bọn họ không dùng pháp ấn của anh.” Dụ Tranh Độ than thở, lúc còn ở Ngạ Quỷ đạo, cậu đã dùng pháp ấn của Thương Khuyết mời hắn tới mà con tàu này rõ ràng không có năng lực đó.
Thương Khuyết bất đắc dĩ nhìn cậu: “Em nghĩ pháp ấn của anh dùng dễ vậy à?”
Lúc này lại có một đợt gió biển gào thét đi qua khiến con tàu chở khách lay động mãnh liệt, Dụ Tranh Độ đứng không vững suýt nữa ngã xuống, may là Thương Khuyết đúng lúc đỡ cậu nhưng đồ vật trên tay cậu lại không may mắn như thế, trực tiếp rơi xuống đất.
“Đây là cái gì?” Tăng Hinh cầm lấy mặt nạ lên, cô vừa mới hạ mệnh lệnh xuống dưới, tiện tay giúp Dụ Tranh Độ nhặt túi lên rồi bị chiếc mặt nạ dọa hết hồn.
Không thể không nói trong không khí lạnh lẽo lại âm u như bây giờ, mặt nạ Chung Quỳ vẫn có lực uy hiếp không hề nhẹ.
Trong lòng Dụ Tranh Độ hơi động, tiếp nhận mặt nạ rồi giơ lên trước mặt Thương Khuyết: “Nếu không thì thử cái này xem?”
Mặt nạ đuổi quỷ có thể nhìn thấy một thế giới khác, nói không chừng có thể nhìn thấy con tàu kia thì sao? Chủ yếu là bây giờ bọn họ đã không còn biện pháp nào, dù chỉ là một phần vạn cơ hội cũng phải thử một lần.
Thương Khuyết đương nhiên không muốn Dụ Tranh Độ lại rơi vào tình huống mất hết sức lực như lần tước nhưng hắn biết tình hình bây giờ không ngăn cản được cậu, chỉ có thể nhắc nhở: “Hiện giờ mặt nạ đâu nhìn thấy được gì đâu phải không?”
“Khà khà.” Dụ Tranh Độ mở điện thoại lên đưa cho hắn, “Em đã tải cái này xuống rồi.”
Thương Khuyết vừa nhìn: “…”
Trên màn hình điện thoại rõ ràng là giáo trình dạy một đoạn nghi thức nhảy gia quan.
“Được rồi.” Thương Khuyết cũng không muốn đứng một chỗ không làm gì, suy nghĩ một chút rồi duỗi tay chạm vào mi tâm Dụ Tranh Độ, “Anh hộ pháp cho em.”
Ngón tay hắn vừa chạm lên, Dụ Tranh Độ chỉ cảm thấy trong đầu mình rõ ràng và thanh tỉnh hơn nhiều. Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu xem giáo trình.
Tăng Hinh nhìn mà hiếu kỳ, nhô đầu nhìn: “Dụ tổng, đây là?”
“Học làm phép.” Dụ Tranh Độ thuận miệng đáp.
“Giờ mới học sao?” Tăng Hinh ngạc nhiên, ánh mắt dần chuyển sang kinh hoảng, cuối cùng hai người này có làm được gì không đấy?
Cô không thể không hỏi một câu: “Phải học bao lâu?”
“Giờ được rồi.” Dụ Tranh Độ cất điện thoại đi.
Tăng Hinh yên lặng lấy điện thoại ra, chuẩn bị bắt đầu mời thêm người cứu viện.
Dụ Tranh Độ đeo mặt nạ lên, trong gió biển đang không ngừng gào thét, bắt đầu chậm rãi chuyển động như người say.
Nghi thức nhảy gia quan thật ra không phức tạp, chỉ là phải thực hiện động tác đúng tiêu chuẩn. Người trên tàu không biết cậu có làm đúng không, chỉ là hơi khó nói nhìn cậu.
Mà lúc này trước mặt Dụ Tranh Độ cảnh tượng đã thay đổi.

Chỉ trong phút chốc, đại dương màu đen sâu thẳm đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó chính là một vùng nước màu đỏ, cuồn cuộn sền sệt như máu, nơi nào ánh mắt có thể nhìn thấy cũng chỉ toàn là một màu đỏ ngầu.
Cảm giác nghẹt thở cấp tốc truyền tới nhưng lần này có pháp lực Thương Khuyết bảo vệ, Dụ Tranh Độ không còn rơi vào tình huống hoàn toàn không thể động giống như lần trước, con mắt cậu chậm rãi chuyển động, sau đó thấy được một con tàu chở hàng.
Con tàu kia đang đi trên biển máu, trên boong thuyền đều là thuyền viên. Tất cả mọi người đều đang dựa vào lan can nhìn xung quanh, trong ánh mắt đều là vẻ sợ hãi, miệng cũng không thể nào khép lại được.
Dụ Tranh Độ không nghe thấy âm thanh nhưng từ khẩu hình của họ miễn cưỡng có thể đoán ra được nội dung cuộc nói chuyện.
“Đây là đâu?”
“Tìm được phương hướng chưa?”
“Chúng ta đến đâu rồi?”
“Vẫn không có tín hiệu sao?”
Ngay sau đó, hô hấp Dụ Tranh Độ đột nhiên ngưng lại, toàn thân như rơi vào hầm băng lần thứ hai.
Ngay lúc cậu đang nghiêng ngả lảo đảo, bàn tay quen thuộc đè lại bờ vai cậu, sức mạnh núi La Phong đẩy ra khiến tâm thần Dụ Tranh Độ ổn định, sau đó cậu nghe thấy thanh âm của Thương Khuyết: “Sao rồi em?”
“Em thấy rồi?” Dụ Tranh Độ lên tiếng.
“Em thấy gì?”
“Biển đỏ, còn có… rất nhiều quỷ thủ (tay quỷ).”
Ở bên dưới con tàu có vô số quỷ thủ từ dưới đáy biển trồi lên, không ngừng bám lên đáy thuyền tựa hồ là muốn leo lên trên, giống như muốn kéo con tàu xuống biển.
Có rất rất nhiều quỷ thủ xuất hiện lộ ra tuyệt vọng vô tận cùng ác niệm khiến Dụ Tranh Độ phát lạnh.
Nhưng thuyền viên trên thuyền tựa hồ không biết chuyện này, chỉ là không ngừng hỏi nhau về phương hướng.
“Thuyền rung dữ quá, chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sóng cũng bình thường mà, tình huống này là sao thế?”
Bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị kia.
Theo như miêu tả của Dụ Tranh Độ, ánh mắt Thương Khuyết từ từ nghiêm nghị hẳn lên, hỏi cậu: “Còn thứ gì nữa không?”
“Không có.” Dụ Tranh Độ nhịn xuống cảm giác buồn nôn, mắt hắn chỉ nhìn thấy cảnh biển đỏ như máu, căn bản không thấy dấu hiệu gì khác.
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt cậu lại biến đổi, mặt nạ bị Thương Khuyết lấy đi, “Vậy giờ em đừng xem nữa.”
Sau khi mặt nạ bị lấy đi, Dụ Tranh Độ không nhịn được nữa, cúi người nôn lên boong thuyền, cậu vội vàng xin lỗi với Tăng Hinh, “Thật xin lỗi, tôi không nhịn được nữa.
“Không sao.” Tăng Hinh vung tay, quan tâm tàu hàng kia hơn, “Bây giờ sao rồi?”
Sắc mặt Dụ Tranh Độ trắng bệch, nhất thời không biết nên giải thích thế nào, chỉ biết nhìn Thương Khuyết.
Thương Khuyết cụp mặt, ngữ khí lành lạnh: “Là đại hải u minh.”
“Đại hải u minh?” Dụ Tranh Độ ngẩn ra.
Cậu biết đại hại u minh, lúc còn ở Ngạ Quỷ đạo, cậu từng nghe thấy quỷ đói Cự Khẩu nhắc qua.
Nghe nói đại hải u minh nằm ở cuối Hắc Hà, máu trong biển bốc lên làm tan rã ác niệm cùng oán niệm, vô số oan hồn ác quỷ ở dưới đó giãy dụa trầm luân, là một nơi cực kỳ hung hiểm.
Không ngờ con tàu hàng kia lại tiến vào đại hải u minh, nếu không phải do tàu hiện đại đủ rắn chắc thì nói không chừng giờ đã bị quỷ hồn kéo xuống.
Nhưng cuối cùng đã biết được nơi nào khiến Dụ Tranh Độ thoáng thở phào: “Có thể cứu được họ không?”
Thương Khuyết lắc đầu: “Không thể.”
“Tại sao?” Dụ Tranh Độ ngẩn người.
Thương Khuyết nói ngắn gọn mà súc tích: “Quá rộng.”
Đại hải u minh giống với đại dương nhân gian, vô biên lại vô hạn, mà tọa độ lại không giống với dương gian, dù biết tàu hàng ở đại hải u minh cũng không làm được chuyện gì bởi vì không biết bọn họ cụ thể ở nơi nào.
Tăng Hinh nghe không hiểu đối thoại của bọn họ nhưng cũng đoán ra được một ít, thấy bầu không khí tựa hộ có vẻ không đúng, không khỏi nhíu mày lại: “Hai người cũng không có cách nào sao?”
“Không nhất định.” Dụ Tranh Độ bỗng nhiên lên tiếng.
Thương Khuyết nhìn cậu, Tăng Hinh cũng hiếu kỳ hỏi: “Anh còn phép thuật lợi hại gì nữa?”
“Lấy ngựa chết cứu ngựa sống đi.” Dụ Tranh Độ hít sâu một hơi, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của hai người kia… móc ra một chiếc điện thoại khác.
Tăng Hinh:???
Thương Khuyết cũng hơi nghi hoặc nhưng hắn nhận ra đó không điện thoại dương gian mà là phiên bản cõi âm.
“Để em hỏi Mẹ Quỷ.” Dụ Tranh Độ vừa nói vừa mở Wechat, “Ở dưới Ngạ Quỷ đạo đã xây dựng xong cơ sở hạ tầng rồi, không thể để lãng phí.”
Thương Khuyết: “…”
Hắn suýt nữa đã quên từ sau khi hợp nhất Ngạ Quỷ đạo, bọn họ đã xây dựng cơ sở hạ tầng ở bên dưới, còn có mấy tháp tín hiệu nữa. Hiện giờ ở Ngạ Quỷ đạo cũng có thể nhận tin từ hệ thống La Phong.
Mà đại hải u minh nằm ở cuối Hắc Hà của Ngạ Quỷ đạo, trên lý thuyết là một phần thuộc về Ngạ Quỷ đạo.
Chỉ là đại hải u minh vô hạn, cho dù chiếc thuyền kia may mắn dừng ở nơi có tín hiệu, trên thuyền cũng không có công cụ truyền tin cõi âm, căn bản không có cách định vị…
Thương Khuyết còn chưa nghĩ xong thì thấy Dụ Tranh Độ mở một đoạn voice chat.
Giọng quỷ đói Châm Khẩu the thé vang lên, còn mang theo vẻ không cam lòng: “Em trai trà sữa! Đúng lúc anh muốn tìm cậu! Anh vừa mới phát hiện có người lén lút đăng nhập vào wifi của chúng ta, cậu mau dạy anh cách để ngắt tín hiệu của tên đó đi!”
Thương Khuyết: “…?”
Dụ Tranh Độ bỗng cảm thấy phấn chấn, vội vã trả lời: “Đừng, anh tuyệt đối đừng ngắt wifi của người đó. Chờ tôi tới.”
Cậu vừa nói vừa nhanh chóng bấm điện thoại.
Tăng Hinh nhìn mà khó hiểu: “Dụ tổng, anh đây là… học phép thuật?”
“Không phải, định vị.” Dụ Tranh Độ đáp.
Khóe miệng Tăng Hinh giật giật: “Có thể định vị được thì chúng tôi đã sớm làm…”
“Định vị được rồi!” Dụ Tranh Độ cắt ngang lời cô.
“Cái gì?” Tăng Hinh trừng mắt lên, nhìn về phía điện thoại của Dụ Tranh Độ.
Chỉ thấy trên màn hình là một bản đồ giấy xa lạ, phía bên trên có một điểm màu đỏ đang không ngừng chuyển động.
Tăng Hinh còn chưa kịp phản ứng lại: “Đây là cái gì?”
“Người trên thuyền, ID điện thoại là ‘cho dù chết cũng phải lên mạng lướt sóng’”. Dụ Tranh Độ đáp.
Ở bên cạnh có một nhân viên thuộc công ty vận chuyển nghe thấy lập tức kích động đáp: “Đó là tài khoản đồng nghiệp của chúng tôi!”
Tăng Hinh:???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.