Ngụy Tiêu hoang mang nhìn động vật nhỏ trước mặt: “Hồ ly sao có thể sủa như chó?”
“Vì đây là Samoyed.” Dụ Tranh Độ vừa nói vừa đi tới trước mặt hồ ly rồi ngồi xổm xuống, dùng lưng chặn tầm nhìn Ngụy Tiêu, ám chỉ ấn đầu hồ ly, “Anh xem cái mặt này vừa lớn vừa tròn, chỗ nào giống hồ ly chứ?”
Ngụy Tiêu: “Mặt này mà gọi là tròn sao?”
Mới hỏi được một nửa, Dụ Tranh Độ nghiêng người đỡ cằm động vật nhỏ cho hắn xem: “Đây.”
Động vật nhỏ màu trắng với bộ lông xõa tung, khuôn mặt tròn vo, lỗ tai tựa hồ không nhọn như lúc nãy… Vậy mà thật sự chỉ là Samoyed!
Ngụy Tiêu vỗ trán: “Ôi, giống thật, nhìn lộn rồi.”
Dụ Tranh Độ bình tĩnh nở nụ cười, vì để tự nhiên hơn còn tiện tay vỗ đầu Samoyed: “Thuần chủng…”
Lúc này Thương Khuyết đi vào: “Bội Kỳ đang ở đây sao?”
Chỉ trong giây lát, toàn bộ bầu không khí trong phòng như đông cứng lại, Thương Khuyết sầm mặt lại, lạnh lùng nhìn Samoyed đang được Dụ Tranh Độ xoa đầu, lạnh nhạt nói: “To gan.”
Toàn thân Samoyed căng thẳng, theo bản năng mà phát ra tiếng trầm thấp “Híc…”
Ngụy Tiêu hoang mang cực độ: “Samoyed còn có thể kêu như thế sao?”
Dụ Tranh Độ dời tay đi, nói: “Tôi đang dạy nó khẩu lệnh mà, lăn đi Samoyed!”
Samoyed lăn khỏi chỗ, trực tiếp trốn khỏi phòng như một làn khói.
Thương Khuyết khinh thường hừ một tiếng.
Dụ Tranh Độ làm như không có chuyện gì nói lảng sang chuyện khác, hỏi hắn: “Không phải anh đang tìm Bội Kỳ sao? Có chuyện gì à?”
Thương Khuyết lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-moi-dia-phu-moi/1148219/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.