Kim đạo trưởng vốn đang khí thế ngời ngời, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẵn để xem bộ dạng hai người Dụ Tranh Độ khóc ròng quỳ xuống đất xin tha. 
Nhưng sự tiến triển của tình huống hình như không giống với suy nghĩ của gã... 
Hai người kia không sợ thì thôi, lại còn không coi ra gì mà chụm đầu ghé tai nhau nói chuyện tỉnh như ruồi thế! 
Kim đạo trưởng tức giận nghẹn ở ngực, không trào lên nổi mà cũng không nuốt xuống được, suýt nữa gã tự khiến mình nghẹn chết. Gã nghĩ lại có khi hai đứa này chỉ là hai thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tuy biết được đây là pháp ấn gì nhưng lại không biết uy lực của pháp ấn, giống hệt như đứa con gái của Trần gia, có bảo bối trong tay mà chỉ coi thành bùa hộ mệnh. 
Nhưng mà người không biết không sợ không phải là hình dung theo kiểu trẻ con miệng còn hôi sữa. 
Lưu Ninh An vì bị Trần gia phản kích nên dạo gần đây không có chuyện gì làm mà thuận lợi cả, trên phương diện làm ăn đã sắp cận kề phá sản, đã sớm hận thấu xương người Trần gia, biết được nguyên nhân là do hai thanh niên này, tuy có bất ngờ nhưng không thể ngăn cản được hận ý trong lòng gã. 
Gã giống với Kim đạo trưởng, vô cùng mong chờ hai người này sẽ quỳ xuống đất khóc lóc, không ngờ bọn họ không đi theo kịch bản nên sinh ra lửa giận, cười lạnh nói: "Hiện giờ tiểu bối quả nhiên quá ngông cuồng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Kim đạo trưởng, ngài không ngại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-moi-dia-phu-moi/1148132/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.