Chương trước
Chương sau
Dụ Tranh Độ vừa nói xong, người của trấn toàn bộ bùng nổ, chỉ vào hai người họ mắng mỏ.
Ba Dụ càng nóng ruột vỗ trán: "Tranh Độ, con thật sự nói năng vô lý không thể tưởng tượng được. Mau về nhà đi."
"Không thể trở về." Ông cụ đứng dẫn đầu Tông Thân Hội nhìn Dụ Tranh Độ nói, "Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng là gì. Hôm nay lại dám ở trước mặt Tam Thần ăn nói linh tinh, nếu không cầu xin được Tam Thần tha thứ thì không cho đi."
Vị này chính là hội trưởng đương nhiệm của Tông Thân Hội, là người duy nhất được gọi với danh xưng "Dụ lão tiên sinh", lời của ông ở trong dòng họ Dụ thị rất có phân lượng, ông vừa mở miệng, ba Dụ đã cảm thấy trước mắt tối sầm, việc này đã không còn có thể cứu vãn.
"Không sai." Dụ Mãn Giang thuận theo lời nói của Dụ lão tiên sinh đem ánh mắt hướng về phía Ba Dụ, "Dụ Xuyên, ông rốt cuộc là dạy con thế nào mà để Tranh Độ cư xử thế này? Dám ăn nói với Tam Thần như thế, chuyện này há có thể đem ra là trò đùa sao?"
Dụ Tranh Độ vốn đang im lặng lắng nghe, vừa thấy Dụ Mãn Giang bày vẻ cao thượng giáo huấn ba cậu thì tiến lên một bước, nói: "Chú Mãn Giang, cháu không có đùa."
Sắc mặt Dụ Mãn Giang sa sầm, quát lớn: "Giờ có chết cháu cũng không hối cải?"
Dụ Tranh Độ không để ý tới ông ta, trực tiếp dùng tay móc túi Thương Khuyết.
Thương Khuyết: "..."
Quá đáng! Dám không xin phép mà sờ vào túi của hắn! Còn sờ tới sờ lui!
Dụ Tranh Độ lấy ra điện thoại phiên bản cõi âm của anh sếp, giơ lên trước mặt Dụ Mãn Giang, nói: "Công ty tụi cháu là quản lý sức khỏe và trừ tà cách tân. Đây là công cụ đo âm khí do công ty cháu phát minh, có thể kiểm tra xem nhân loại có bị quỷ hồn quấn lấy không."
Dụ Mãn Giang: "..."
Lời này của Dụ Tranh Độ giống như đã chọc vào tổ ong khiến quần chúng phẫn nộ, Dụ lão tiên sinh tức tới tay đều run lên, quát lên: "Dụ Xuyên, nếu như hôm nay cậu không đưa ra lời giải thích..."
Mà đúng lúc này, vị Khấu đạo trưởng vẫn luôn trầm mặc đột nhiên "ồ" một tiếng, tiến tới trước mặt Dụ Tranh Độ, cúi chào rồi nói: "Lẽ nào các cậu là người của công ty quản lý nhân sinh La Phong?"
Dụ Tranh Độ ngẩn người, không biết tại sao người được xưng là đạo trưởng trẻ tuổi có đạo hạnh cao nhất của chùa Đam Dương lại biết mình, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng thế."
"Quá tốt rồi." Khấu đạo trưởng lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ đã lâu, nói: "Hồi trước ở cuộc họp hiệp hội Đạo giáo toàn quốc, Mục đạo trưởng của chùa Thanh Liên, Đế Dương đã chia sẻ cho chúng tôi biết về kinh nghiệm bắt quỷ của ông ấy, còn đặc biệt giới thiệu kỹ thuật bắt quỷ tân tiến của công ty các cậu, nhất là dụng cụ đo âm khí, thực sự là khiến bần đạo được mở mang tầm mắt, khai thông trí não."
Khấu đạo trưởng càng nói càng kích động, "Tôi vốn còn muốn tìm cơ hội đi Phù Thành một chuyện cùng các cậu thảo luận về phương pháp tu đạo cách tân đây. Không ngờ tới có thể gặp các cậu ở đây, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn."
Dụ Tranh Độ: "..."
Thương Khuyết gật đầu, ngữ khí có chút tán thưởng: "Không sai, đạo sĩ có lòng cầu tiến mới đúng là đạo sĩ giỏi."
Đám người Dụ thị lại ngây người, không nghĩ tới cao nhân mà Dụ lão tiên sinh mời từ Di Nam tới đây lại bắt chuyện với Dụ Tranh Độ, hơn nữa ngữ khí lại tràn đầy kính ý, trong khoảng thời gian ngắn lại khiến mọi người an tĩnh lại.
Trên mặt Dụ lão tiên sinh cũng mang theo nghi hoặc, đè xuống tâm lý bất mãn, khách khí hỏi Khấu đạo trưởng: "Khấu đạo trưởng, cậu quen họ sao?"
"Lần đầu tiên gặp nhưng tôi đã nghe qua chuyện của công ty họ." Khấu đạo trưởng kể sơ lược chuyện của Mục đạo trưởng lại một lần rồi cảm thán, "Mục đạo trưởng chùa Thanh Liên đức cao vọng trọng, đạo thuật vẫn luôn đứng đầu trong giới, ngay cả ông ấy còn cảm thấy mặc cảm không bằng thì có thể thấy được phát triển khoa học chính là quyết định đúng đắn cho con đường tương lai của Đạo giáo."
Dụ lão tiên sinh: "..."
Dụ Mãn Xuyên: "..."
Bốn phía: "..."
Nói tới chùa Thanh Liên, Đế Dương đúng là số một số hai của cả nước, mà vị Mục đạo trưởng cũng là thanh danh hiển hách, theo lý thì ông ấy sẽ không nói hươu nói vượn, chỉ là chuyện này nghe thấy sao lại không khoa học... À không đúng, là quá khoa học chứ?
Dụ lão tiên sinh trong nháy mắt mờ mịt, nhìn Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết nói không nên lời.
Ngược lại là Dụ Mãn Giang không nhịn được tức giận, nói: "Đúng là nói bậy nói bạ. Tôi thấy là Mục đạo trưởng là bị mấy đứa lừa rồi. Khấu đạo trưởng, cậu là người xuất gia ít khi tiếp xúc với xã hội, e là không biết xã hội bây giờ nhiều mánh khóe lừa bịp càng lúc càng tinh vi khiến người khó lòng phòng bị."
Khấu đạo trưởng sắc mặt ngưng lại, ngữ khí không đồng tình: "Vị cư sĩ này, chúng tôi là người tu đạo nhưng cũng biết lên mạng. Bần đạo còn có cả weibo đây, lại nói tới chuyện bắt quỷ như thế không thể nào giống như mánh khóe lừa bịp mà người có thể làm được."

"Được, vậy cứ coi như bọn họ thật sự là hội trừ tà bắt quỷ đi." Dụ Mãn Giang không muốn tranh luận thêm, chỉ Dụ Tranh Độ nói, "Mà ngày hôm nay không phải là chuyện bắt quỷ trừ tà, bọn họ lại tới nói cái gì? Cùng thần linh nhắn tin? Đây chẳng lẽ cũng là kỹ thuật của bọn họ?"
Lần này Khấu đạo trưởng cũng yên lặng, dụng cụ đo âm khí còn nói được chứ nhắn tin thì... thật sự có điểm thái quá.
Thương Khuyết nghiêng mắt nhìn Dụ Mãn Giang: "Là kỹ thuật của chúng tôi, rồi sao?"
Lần này ngay cả đồng kê cũng không phục, là người câu thông với thần linh duy nhất trong Dụ thị, nếu để mấy người này tiếp tục nháo loạn thì sau này sao gã có chỗ đứng được, gã đứng ra nói: "Nếu như vậy chi bằng các người ở ngay tại đây biểu diễn một chút. Nếu như các người có thể nói chuyện với Tam Thần thì việc hôm nay coi như xong."
Thương Khuyết hừ một tiếng: "Tam Thần của mấy người lạc hậu như thế, e là ngay cả điện thoại cũng không có, chỉ có thể tự mình viết chữ."
Dụ Tranh Độ:...Anh đừng có sỉ nhục Tam Thần nữa, chúng ta còn đang bị các bô lão vây quanh đấy!
Đồng kê nghe vậy quả nhiên không nhịn nổi tức giận, lại thấy hắn từ chối nên tự động nghĩ đã bắt được nhược điểm của bọn họ nên càng tức giận hơn rồi lại nghe Thương Khuyết từ tốn nói: "Thay quỷ khác đi, trong nhà của ông có người nào mới chết không, tôi có thể giúp ông nhắn tin."
Đồng kê:!!! Có phải tên này đang mắng gã phải không!
Dụ Tranh Độ thấy mặt đồng kê đen như đít nồi mới vội vã đứng ra giảng hòa: "Đây là dịch vụ truyền tin của công ty chúng tôi, có thể liên hệ với người đã mất. Nếu như ông và người qua đời còn chuyện gì khúc mắc thì chúng tôi có thể chuyển lời."
Bốn phía: "..." Kỳ thực hai người này bị điên phải không!
"Được, chớ ồn ào." Lúc mấu chốt, vẫn là Dụ lão tiên sinh đứng ra chủ trì đại cục. Ông nhìn Khấu đạo trưởng, vị này đạo hạnh cao thâm khó lường, chỉ là e giống như lời Dụ Mãn Giang nói, ra đời chưa bao lâu dễ bị người đời che mắt nhưng ông không thể ném mặt mũi Khấu đạo trưởng đi được, dù sao phía sau người này còn chùa Đam Dương nữa. Nhưng trò khôi hài này cũng không thể tiếp tục được nữa, nhất định phải giải quyết nhanh chóng, cứ kiểm tra đúng sai là nhanh nhất.
Dụ lão tiên sinh nói với Dụ Tranh Độ: "Nếu như thế thì mời các cậu giúp ta nhắn tin cho vong thê của ta đi."
Dụ lão tiên sinh vừa nói, mọi người đều ồ lên.
Dụ Mãn Giang biểu thị phản đối: "Dụ lão, sao ngài lại nghe theo hai tên lừa gạt này?
Ba Dụ cũng sốt sắng muốn khuyên can nhưng Dụ lão tiên sinh khoát tay, nghiêm mặt nói: "Thế nhưng ta cũng nói trước để đỡ mất lòng, nếu như hôm nay Tranh Độ không thể liên hệ với vong thê của ta thì cậu ta nhất định phải bị trục xuất ra khỏi bổn tộc."
Ba Dụ: "Dụ lão tiên sinh, này không..."
Cùng lúc đó, Dụ Tranh Độ gật đầu: "Được."
Ba Dụ cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, cả người lảo đảo: "Tranh Độ, con muốn ba tức chết phải không!"
"Ba, ba đừng kích động." Dụ Tranh Độ cũng rất bất đắc dĩ, nhưng tới tình cảnh này đâu phải cậu có thể khống chế được, chỉ đành đâm lao phải theo lao thôi. Cậu không thể giải thích tỉ mỉ với ba mình, chỉ nhìn Dụ lão tiên sinh, "Dụ lão tiên sinh, mời ngài nói yêu cầu là ngài muốn nhắn với Tôn phu nhân chuyện gì?"
Ánh mắt Dụ lão tiên sinh hơi tối, nói: "Thê tử của ta nửa năm trước đã qua đời, tiếc nuối lớn nhất trước khi lâm chung của bà ấy là không thể nhìn thấy cháu gái kết hôn. Vốn bà ấy... đã chuẩn bị xong hết đồ cưới cho cháu nó rồi nhưng lại, lại..."
Nói tới đây, thanh âm của ông không tự chủ được nghẹn ngào: "Cháu gái của ta tháng sau sẽ gả đi, thê tử của ta vốn chuẩn bị tặng nó nhẫn phỉ thúy được dòng họ đời đời truyền lại nhưng bà ấy qua đời quá đột ngột, không thể đem sự tình nói rõ ràng. Nhà chúng ta không ai biết được nhẫn kia nằm ở đâu, tìm cũng không thấy. Đây là nỗi ân hận của một nhà chúng ta, nếu như các cậu có thể nói chuyện với cõi âm, không ngại giúp ta hỏi bà ấy một chút."
Nói xong lời cuối cùng, vành mắt Dụ lão tiên sinh hơi đỏ lên.
Ở đây rất nhiều người biết chuyện của ông, Dụ lão tiên sinh với vợ ông khi còn sống nổi tiếng tình thâm nghĩa sâu, là đôi vợ chồng được người trong trấn rất ngưỡng mộ, ai nghe cũng thở dài một tiếng.
Đồng thời cũng có người càng bất bình hơn, vừa nghĩ tới bởi vì hai tên lừa gạt này mà khiến Dụ lão tiên sinh phải nhớ về chuyện cũ, chẳng khác gì lại đâm vào tim của ông ấy nhát dao, rồi sẽ cho ông ấy đáp án thế nào đây.
Dụ Tranh Độ cũng xúc động, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được, lão tiên sinh, ngài chờ cháu chút."
Thật tình mà nói thì chuyện này đối với công ty họ quả thực là đơn giản nhất...
Để cho tiện quản lý, mỗi người sau khi qua đời sẽ tự động đổi số chứng minh thư thành dãy số truyền tin.
Dụ Tranh Độ hỏi Dụ lão tiên sinh số chứng minh thư của vợ ông rồi dùng điện thoại của Thương Khuyết nhắn tin, vừa nhắn vừa nói: "Lão tiên sinh, ngài chờ một chút. Chỉ cần lão phu nhân chưa đầu thai thì khẳng định không có vấn đề gì, chỉ sợ bà ấy đang bận thôi."

Dụ lão tiên sinh "ừ" một tiếng, trên mặt không có chút gợn sóng nhưng lòng bàn tay lại không khỏi run rẩy, ông kỳ thực không tin Dụ Tranh Độ nhưng vừa nói mấy câu lại nhớ tới chuyện cũ của thê tử, dù biết rõ trước mắt chỉ là một trò khôi hài nhưng vẫn không tự chủ được mà mong đợi.
Dụ Mãn Giang kiên nhẫn nhìn họ, đến lúc này lại không nhịn được cười lạnh thành tiếng: "Thế nào? Có phải chờ lát nữa lại nói là lão phu nhân đã đầu thai không liên lạc được? Mấy người cũng nhiều kịch bản thật..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt Dụ Tranh Độ đã sáng rực lên, cười nói: "Tốc độ tay của lão phu nhân rất nhanh, đã nhắn lại rồi."
Dụ Mãn Giang: "..."
Mọi người ở đây: "..."
Dụ Mãn Giang làm sao có thể tin, chỉ vào cậu nói: "Lẽ nào lại có thể. Cháu đừng tưởng chỉ cần tùy tiện tìm người nào đó nhắn lại là có thể lừa gạt chúng ta!"
Dụ lão tiên sinh khoát tay ra hiệu ông ta yên lặng, sau đó nhìn Dụ Tranh Độ, trấn định nói: "Nếu vậy phiền cậu đọc tin nhắn đó lên."
Dụ Tranh Độ gật đầu, đọc: "Lão già đáng chết, sao ông có thể liên lạc với La Phong để gửi tin nhắn cho tui? Ông cũng đã chết à? Chết thì nhanh tới tìm tui, tui ở... Ai nha, chỗ này bị che lại rồi."
Dụ Tranh Độ nghi hoặc nhìn anh sếp, Thương Khuyết nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, phàm là chuyện liên quan tới thông tin cơ mật của cõi âm đều bị tự động che lại."
Dụ Tranh Độ: "...Ồ, lúc trước tôi không để ý tới."
"Thông tin cơ mật? Loại tin nhắn này cả tôi cũng có thể nhắn một trăm cái." Dụ Mãn Giang cười nhạo, "Các người viết kịch bản cũng quá thiết sót rồi, người nào không biết Dụ lão phu nhân ôn nhu hiền thục, bình thường ăn nói rất lịch sự, làm sao có khả năng nói "lão già đáng chết" được?"
Dụ Tranh Độ nghe vậy cũng khẩn trương: "Không thể nào, chẳng lẽ nhắn nhầm người?"
Dụ Mãn Giang đang định châm chọc tiếp thì đột nhiên Dụ lão tiên sinh mở miệng: "Cậu tiếp tục đọc đi, tiếp tục..."
Mọi người nhìn lại mới phát hiện chẳng biết vì sao Dụ lão tiên sinh lại có vẻ hơi kích động.
Dụ Mãn Giang: "..."
Dụ Tranh Độ không rõ nhưng vẫn tiếp tục đọc, phía sau chính là vị trí lão phu nhân cất nhẫn, cậu nói: "Lão phu nhân nói khi bà còn sống lo sau khi mình qua đời sợ người khác không tìm được nên đem nhẫn bỏ vào trong tủ quần áo ở phòng cháu gái ngài, là ngăn thứ ba trong cùng."
Cậu vừa nói vừa yên lặng cảm thán: Dòng suy nghĩ của lão phu nhân này cũng thật khác người, nếu bà thật có chuyện gì thì người bình thường sẽ nghĩ là tìm trong phòng bà, ai ngờ bà lại để chỗ đó chứ...
Dụ lão tiên sinh nghe vậy lập tức gọi điện thoại về nhà, cháu gái ông vì chuẩn bị cho lễ cưới nên hôm nay không tới, ông nói manh mối để cho cháu mình đi tìm. Chốc lát sau, Dụ lão tiên sinh để điện thoại xuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn Dụ Tranh Độ.
Vẻ mặt của ông quá vi diệu khiến mọi người nhận định là công ty của Dụ Tranh Độ thật sự là lừa đảo, tự hiểu biểu tình của Dụ lão tiên sinh là do bị lừa nên không cam lòng và phẫn uất.
Dụ Mãn Giang cũng không ngoại lệ, lúc này quát lên: "Dụ Xuyên, từ ngày hôm nay con trai ông sẽ bị trục xuất khỏi bổn tộc..."
"Không không!!" Dụ lão tiên sinh kích động hô lên, sau đó nhìn về phía Dụ Tranh Độ, "Tìm được nhẫn rồi, thông tin hoàn toàn chính xác. Tranh Độ, thỉnh cậu giúp ta nhắn cái tin nữa, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với thê tử."
Dụ Mãn Giang: "...????"
Thương Khuyết chân dài bước lên, chặn trước mặt Dụ Tranh Độ, lạnh lùng nhìn Dụ lão tiên sinh: "Mới nãy chỉ là dùng thử, muốn sử dụng dịch vụ này phải trả phí."
Dụ Tranh Độ: "..."
Anh sếp chuyển thành gian thương thật quá nhanh rồi.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.