Chương trước
Chương sau
Hách Văn Đào là người rất thành đạt. Thành tích từ nhỏ đã ưu tú, làm người khéo léo, ở trong đám người cùng tuổi luôn là người đứng đầu. Sau khi tốt nghiệp làm luật sư, chưa tới mấy năm đã dựa vào tiền tích góp cùng quan hệ của mình mà mở một văn phòng luật tư nhân, cả sự nghiệp và gia đình đều đắc ý nên hắn ta rất tự hào.
Ai có thể ngờ tới một nhân vật như vậy lại rơi vào kết cục không người cúng bái.. mà nguyên nhân lại là do hắn.
Hách Văn Đào khi còn sống là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, từ trước tới giờ hắn luôn khịt mũi coi thường với chuyện quỷ thần, không chỉ vậy hắn ta còn tôn sùng khoa học, phản đối người trong nhà làm những chuyện mê tín. Dưới ảnh hưởng của hắn ta, cả nhà họ có thể nói là khuôn mẫu gia đình khoa học tiêu biểu của xóm, đừng nói là thường ngày, cả ngày tết truyền thống cũng không hề cúng bái gì cả.
Chuyện này thật ra cũng không có gì, người mất thì vong hồn chỉ lưu lại nhân gian một khoảng thời gian rồi sẽ được an bài đi đầu thai, coi như không người cúng thì tệ lắm chỉ là đói bụng một chút.
Nhưng Hách Văn Đào còn tâm nguyện chưa hoàn thành, chấp niệm chưa tan thì không có cách nào đầu thai, hắn ta chỉ có thể ở dương gian du đãng, cứ thế mãi thì rất có thể sẽ trở thành cô hồn dã quỷ.
Hách Văn Đào buồn bã nói: "Sau khi tôi mất thì vẫn luôn ở trong nhà, vợ tôi cùng con gái cả ngày dùng nước mắt rửa mặt nhưng không hề thờ cúng tôi. Có lúc bạn bè thân thích tới đây phúng viếng, muốn thắp nén nhang cũng bị hai người ngăn cản. Con gái tôi còn nói ba nó không thích nhất là mê tín, nếu ba thật sự ở trên trời có linh thiêng nhất định không hy vọng thấy có người thắp nhang cho ba..."
Mọi người: "..."
Muốn an ủi nhưng lại không biết an ủi chỗ nào, theo như sách ngữ văn đã nói thì đây là tự làm tự chịu.
Cha Trần cảm thấy bạn cũ khá thảm, nhìn hai bên một chút rồi hỏi Dụ Tranh Độ: "Tiểu Dụ tiên sinh, công ty các cậu có cách nào giúp Văn Đào không?"
"Chắc là có." Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn anh sếp.
Thương Khuyết nhất mí mắt lên: "Hỏi ông ta có tâm nguyện gì chưa xong rồi hoàn thành là được."
"A, đúng đúng." Cha Trần nhìn Hách Văn Đào, "Văn Đào, cậu còn tâm sự gì thì nói ra. Tôi nhất định sẽ nghĩ cách giúp cậu hoàn thành."
"Có hai cái..." Hách Văn Đào cách camera của điện thoại mà cảm kích nhìn cha Trần, "Nguyện vọng của tôi, một là nhìn thấy con gái tôi lên đại học sau đó kết hôn có gia đình hạnh phúc. Hai là lúc trước tôi và vợ tôi vẫn luôn bận rộn, tôi vẫn muốn chờ về hưu sau đó cùng với cô ấy đi du lịch thế giới..."
Cha Trần: "..."
Những người khác: "..."
Cha Trần ngốc ngốc, nói: "Con gái cậu năm nay mới lên cấp hai..."
Hách Văn Đào gật đầu.
Cha Trần: "Vợ cậu còn hai mươi mấy năm mới về hưu.."
Hách Văn Đào gật gật đầu.
Cha Trần bất lực nhìn Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết. Trên mặt Thương Khuyết hiện lên sự mất kiên nhẫn, nói: "Nghĩ quá nhiều, trực tiếp siêu độ đi."
Siêu độ chính là cưỡng ép gột rửa chấp niệm của quỷ hồn.
"Không không không, đừng siêu độ tôi." Hách Văn Đào xua tay, suýt nữa òa khóc, "Tôi thật sự muốn thấy con gái tôi lên đại học, còn có vợ tôi..."
Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút, nói: "Kỳ thật có phải là ông muốn người nhà mình thờ cúng mình?"
Cha Trần vỗ đùi một cái: "Đúng, tôi có thể khuyên họ."
Hách Văn Đào chán nản nói: "Hai người ấy sẽ không nghe lời các cậu đâu, có khi còn khuyên cậu đừng mê tín nữa..."
Dụ Tranh Độ cười nói: "Đó là trước kia, có công ty chúng tôi ở đây, hai người họ có thể không tin sao?"
Mọi người bừng tỉnh, suýt chút là quên công ty này có công nghệ tiên tiến về quỷ hồn.
Chuyện của Hách Văn Đào cứ thế giải quyết, mà người chân chính ở sau màn là Lưu Ninh An vẫn khiến mấy người Trần gia căm giận bất bình, chỉ là họ không có bằng chứng, lại không thể dùng tà thuật giống đối phương để trả thù, đồng thời lại sợ Lưu Ninh An còn có hậu chiêu nên lại xoắn xuýt.
Cuối cùng vẫn là Mục đạo trưởng có kinh nghiệm, nói cho họ biết là bên đạo sĩ của Lưu Ninh An đã đấu pháp thua, Hách Văn Đào khôi phục tự do nên bên gã sẽ bị phản phệ, trong thời gian ngắn sẽ không thể trở lại hại bọn họ.
Hách Văn Đào còn nói trong khoảng thời gian này hắn ta đã giúp đỡ Lưu Ninh An làm việc, biết không ít bí mật của Lưu Ninh An nên hắn ta đem cơ mật này nói cho cha Trần đủ để cha Trần phản kích lại Lưu Ninh An.
Những việc này là chuyện sau này, bọn Dụ Tranh Độ sẽ không tham dự. Lần này bọn họ hoàn thành công việc hoàn mỹ, cha Trần hào phóng thanh toán cho họ và thầy trò Mục đạo trưởng, mà dù không ai nói cũng biết con số hai bên nhất định có chênh lệch không nhỏ. Mặt khác, cha Trần còn tự tặng mỗi người một phong tiền lì xì, không cần đưa lại công ty.
Trần Tư Dư sống chết dùng giá cao mua mấy cục đá của Dụ Tranh Độ rồi mới đưa họ ra cửa. Tới bên ngoài, Trần Tư Dư đi lấy xe, Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đứng chờ.
Tiểu đạo sĩ chạy bịch bịch tới, lấy điện thoại ra lắp bắp hỏi: "Tôi có thể add Wechat các cậu không?"
Mục đạo trưởng đứng sau tiểu đạo sĩ, cúi người với họ chắp tay làm cái lễ, ngữ khí tràn ngập kính ý: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hai vị tiểu cư sĩ thật sự đã mở ra một con đường mới cho bần đạo."
Dụ Tranh Độ cười: "Đạo trưởng khiên tốn, chúng ta chỉ là kỹ thuật không giống nhau, nhưng vẫn là trăm sông đổ về một biển mà thôi."
Mục đạo trưởng lắc đầu, than một tiếng: "Thương cư sĩ nói đúng, chúng tôi xác thực vẫn luôn giậm chân tại chỗ, tu đạo cũng như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Lần này sau khi trở về, tôi nhất định sẽ kêu gọi toàn bộ mọi người trong chùa cùng học tập tri thức khoa học, sớm ngày hiện đại hóa tu đạo, tuyệt đối không thể đi lùi với thời đại."
Tiểu đạo sĩ gật mạnh: "Chúng tôi muốn dùng quan điểm phát triển khoa học thành con đường tu đạo trong tương lai!"
Dụ Tranh Độ mặt không biến sắc, thậm chí còn giơ ngón cái like hai người: "Đạo trưởng cố lên, tôi tin chắc chùa Thanh Liên nhất định sẽ trở thành đạo quan tiên tiến nhất trong nước!"
Thương Khuyết cuối cùng cũng cho bọn họ một cái nhìn thẳng: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
...
Trên đường trở về, Trần Tư Dư lái xe, Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết ngồi ở ghế sau.
Thời gian khá muộn rồi, Dụ Tranh Độ bận bịu cả ngày cũng có chút buồn ngủ, muốn ngủ một chút. Cậu vừa mới lùi ra sau đã thấy Thương Khuyết luôn chú trọng thần thái đã thay đổi tư thế ngồi đoan trang tao nhã thường ngày, nghiêng người đưa lưng về phía cậu, còn hơi co người, lén lén lút lút.
Dụ Tranh Độ nhíu mày, rướn cổ lên nhìn từ bả vai hắn.

Chỉ thấy Thương Khuyết đang lặng lẽ mở bao lì xì của cha Trần đưa, cha Trần ra tay hào phóng, tiền lì xì khá dày, Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn đoán ít nhất phải có hai ngàn.
Thương Khuyết áng chừng số tiền rồi rón rén nhét vào trong túi mình.
Dụ Tranh Độ càng khó hiểu, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Thương Khuyết bị tiếng hỏi của cậu làm cho hết hồn, nhưng quỷ vương vẫn là quỷ vương, trên tay hơi run nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, làm như không có chuyện gì mà xoay người lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đây là tiền lì xì tư nhân, không cần sung công."
Dụ Tranh Độ: "Đúng vậy."
Thương Khuyết dũng cảm nhét vào trong túi: "Vậy tôi cầm đi nạp game được đúng không?"
Dụ Tranh Độ: "..."
Cậu không khỏi kiểm điểm lại bản thân, lúc thường rốt cuộc cậu đã quản anh sếp nghiêm thế nào mà đường đường là quỷ vương mà thảm tới mức phải giấu tiền tiêu vặt lén lút như thế...
...
Trần Tư Dư đưa họ tới nơi xong, mãi mới có thời gian nhàn rỗi mới dành chút thời gian lấy điện thoại ra, kết quả là thấy trong Wechat tán gẫu hơn một ngàn thông báo.
Cô vừa mở tin nhắn ra nhìn thấy phát hiện là đang cười Lý Điềm Điềm, cô ấy mới đầu còn biện giải vài câu nhưng thấy không chống cự nổi thì lặn, còn có người không ngừng @Trần Tư Dư đi ra làm chứng.
Trần Tư Dư: [...]
Cô vừa ló đầu, quần chúng vừa mới yên tĩnh chút chút đã lập tức nổ tung.
Bạn giáp: [Trần Tư Dư, cậu cuối cùng cũng xuất hiện!]
Bạn ất: [Thời khắc chứng kiến chân tướng đến rồi!]
Bạn bính: [Chiều giờ Điềm Điềm nói khoác với tụi tôi, nói là cậu mời người của công ty bán nam châm kia tới nhà, khiến tôi cười chết, suýt nữa là tin rồi!]
Bạn giáp: [Còn không phải sao, may là tụi tôi nhớ lời cậu nói trước đây nên đã chụp màn hình lại quăng ra. Cậu yên tâm, nữ nhân thời đại mới như cậu chắc chắn sẽ không bị lay chuyển.]
Trần Tư Dư nhìn cả đám đăng lại mấy lời nói của cô trước đây, nhất thời cảm thấy trên má sưng lên. (aka bị vả mặt.)
Cô đăng hình cục đá mà cô mua lại từ Dụ Tranh Độ vào trong nhóm.
Trần Tư Dư: [...Thật ra, Điềm Điềm không nói dối. Tôi thật sự đã mua nam châm của công ty kia.]
Mọi người: [..............]
Bạn giáp: [Đm, mi là ai?]
Bạn ất: [Bị trộm số?????]
Bạn bính: [Vaix??????????]
Lý Điềm Điềm: [Vaix?????????]
Trần Tư Dư: [Công ty đó thật sự rất lợi hại, tôi thấy các cậu cũng có thể mua nam châm mang theo người.]
Mọi người: [..........]
Bạn giáp: [Tư Dư cậu mau tỉnh lại đi, đó chính là đá cuội!]
Bạn ất: [Loại đá này tôi có thể xuống nhà đào chậu hoa lên lấy cho cậu hai ký đá, cậu lấy tiền này tài trợ tôi không phải tốt hơn sao?]
Bạn bính: [Giời ơi, không biết đá cuội có thể bị thu thuế không nữa?]
Trần Tư Dư nhìn cả đám gào thét, sau đó nói rõ ràng chuyện ma quái trong nhà ra, đương nhiên là không kể về chuyện cha Trần cạnh tranh với Lưu Ninh An, chờ cô nói xong, cả đám lại yên lặng.
Trần Tư Dư chờ nửa ngày mà mọi người vẫn chưa hồi phục, còn tưởng không ai tin nên nói thêm vài câu.
Trần Tư Dư: [Tôi nói đều là thật đó, Điềm Điềm lúc trước xui xẻo bởi vì đụng quỷ, không phải là thủy nghịch.]
Trần Tư Dư không phải đứa ngốc, sau khi thấy chuyện trong nhà nên đoán có thể chuyện của Lý Điềm Điềm không phải đơn giản như vậy nên hỏi thăm Dụ Tranh Độ một chút, cậu cũng không giấu nên cô đem chuyện này nói trong nhóm
Chờ cô nói xong, trong nhóm rốt cục có người lên tiếng.
Bạn giáp: [...Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe, thế giới này không có quỷ!!!]
Bạn ất: [Cậu bịa chuyện nào mà đáng tin hơn được không? Cái gì mà kỹ thuật trừ tà hiện đại chứ, tay không bắt quỷ? Tư Dư, cậu tỉnh lại đi.]
Bạn bính: [Cậu mau lấy bằng chứng ra xem.]
Trần Tư Dư làm sao có bằng chứng, trong điện thoại cô làm sao chụp được quỷ, nhưng cô lại có ảnh Mục đạo trưởng chuẩn bị cúng tế, cô tìm một chút rồi đăng lên hai tấm.
Trần Tư Dư: [Các cậu tin chưa?]
Cả đám: [...]
Mà hiện giờ người tôn sùng nam châm đổi vận nhất, Lý Điềm Điềm, lại là phát rồ nhất.

Lý Điềm Điềm: [..........Aaaaaa, tại sao cậu không để tôi tiếp tục sống trong ảo tưởng thủy nghịch chứ!!!]
Trần Tư Dư: [Cậu thì tính là gì, thế giới quan của tôi đã sụp đổ hoàn toàn rồi.]
...
Ngày hôm sau, Dụ Tranh Độ vừa vào công ty, Khang Tấn cùng các đồng nghiệp khác đã chun mũi như chó ngửi ngửi.
Khang Tấn đi vòng quanh Dụ Tranh Độ: "Thứ gì mà thơm vậy!"
Dụ Tranh Độ giơ túi trong tay lên, từ bên trong lấy ra rồi cười nói: "Sao mũi mấy người linh quá vậy?"
Khang Tấn vừa nhìn, ánh mắt nhất thời sáng lên: "Nhang thơm."
Dụ Tranh Độ: "Hôm qua kiếm chút lời nên hôm nay cấp mọi người một chút điểm tâm."
Trong khoảng thời gian này, cậu đã biết đồ ăn thông thường của quỷ hồn thường là dựa vào cúng tế của nhân gian, mà nhân gian cúng thường chỉ vào ngày tết, ngày giỗ hoặc ngày đặc biệt nào đó, tuy quỷ không giống người một ngày phải ăn ba bữa nhưng đồ cúng rất quý giá nên rất nhiều quỷ được nhận đồ cúng đều không nỡ ăn hết một lần.
Hôm qua Dụ Tranh Độ nhìn thấy thảm trạng của Hách Văn Đào nên cảm thấy thành quỷ cũng không dễ dàng, do vậy đã dùng tiền lì xì mua ít đồ cúng cho mọi người.
Khang Tấn đứng tại chỗ rơi nước mắt sủa gâu gâu, nắm lấy tay Dụ Tranh Độ không thả: "Từ hôm nay trở đi, cậu chính là bạn thân tốt nhất của tôi!"
Con quỷ khác dùng mông ủn cậu ta đi: "Lăn, là bạn thân nhất của tôi."
Thương Khuyết ở trong phòng làm việc đi ra, nhíu mày nói: "Mới sáng sớm ồn ào cái gì?"
Sếp vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người không còn dám la lớn nữa, vội vàng nháy mắt với Dụ Tranh Độ rồi ngoan ngoãn về chỗ làm việc.
Dụ Tranh Độ đưa nhang thơm cho Thương Khuyết nhìn: "Mang đồ ăn tới cho mọi người."
Thương Khuyết nhìn đồ trong tay cậu rồi chậm rãi hỏi: "Của tôi đâu?"
Dụ Tranh Độ giật mình: "Anh cũng cần à?"
Thương Khuyết: "...Lẽ nào không có cho tôi?"
"Có có có." Dụ Tranh Độ cười ha ha rồi mới lấy ra cây nhang rất to ở trong túi, "Khà khà nhang này là bảo vật của cửa hàng bán đồ cúng đó, có thể cháy tới ba ngày."
Thương Khuyết hừ một tiếng, lại nói: "Tôi còn muốn thịt kho tàu."
Dụ Tranh Độ: "...Làm sao đốt bữa ăn được?"
Thương Khuyết yên lặng nhìn cậu không nói lời nào.
Một lát sau, Dụ Tranh Độ bại trận: "Được được được, thịt kho tàu thì thịt kho tàu."
...
Lúc Lý Điềm Điềm mang theo giỏ hoa quả tới văn phòng La Phong thì thấy Dụ Tranh Độ đang thắp hương.
Lý Điềm Điềm: "..."
Trong lòng Lý Điềm Điềm dâng lên sự sợ hãi nhìn xung quanh, muốn cười mà không cười nổi, cô lúng túng gọi một tiếng: "Anh Dụ, các anh thật sự là bắt quỷ..."
Dụ Tranh Độ cũng không giấu giếm nữa, gật gật đầu, nói: "Quỷ hồn mang tới âm khí khiến thân thể không khỏe mạnh nên cũng bao hàm trong phạm vi nghiệp vụ của chúng tôi."
Lý Điềm Điềm: "...Phạm vi nghiệp vụ của các anh thật rộng."
"Chắc vậy." Dụ Tranh Độ cười, cố ý đùa cô, "Đúng rồi, lần trước con quỷ quấn lấy cô vẫn còn ở đây. Cô có muốn tới nhìn nó không?"
Lý Điềm Điềm vội vã xua tay: "Không cần, không cần!" Hãy cứ để cô tiếp tục sống trong ảo tưởng thủy nghịch đi!
Lần này Lý Điềm Điềm tới để cảm ơn cậu, từ sau khi Trần Tư Dư nói ra chân tướng, cô cảm thấy hồi trước chuyện mình hiểu lầm người ta là không đúng. Tuy nội tâm rất sợ quỷ nhưng vẫn mang theo giỏ hoa quả tới, cô còn thêm một phong tiền lì xì nữa.
Nhưng Dụ Tranh Độ không nhận, chỉ nói là chuyện nhỏ.
Lý Điềm Điềm còn phải đi làm nên không ở lại lâu, trước khi đi còn nói: "Đúng rồi, tôi còn có vài người bạn cũng muốn mua nam châm của các anh..."
Dụ Tranh Độ: "Hả?"
Lý Điềm Điềm: "Còn có, họ nghe thấy công ty các anh có cả máy đo âm khí nên đều muốn mời các anh tới kiểm tra..."
Dụ Tranh Độ: "Hả?"
Lý Điềm Điềm hỏi cậu: "Được không?"
Dụ Tranh Độ: "Được chứ, được chứ."
Ai có thể nghĩ tới lợi nhuận của công ty sẽ bắt đầu từ việc bán nam châm chứ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.