Vô lý, vô lý, hết sức vô lý mà. Từ Tịch Tịch nhận thấy từ sau khi Trương Định Trữ tới công ty cô náo loạn, ánh mắt mọi người nhìn cô trở nên rất kỳ quái, giống như cô chính là kẻ bội tình bạc nghĩa, còn Trương Định Trữ ngược lại lại trở thành người bị hại.
Đành chịu thôi, ở trong công ty cô luôn bị bao vây tứ phía. Phụ nữ thì coi cô như kẻ thù, chỉ đợi thấy cô bị bêu xấu. Đàn ông thì bởi vì theo đuổi cô không thành, phần lớn đều ghi hận trong lòng, bây giờ thấy cô bị một người đàn ông công kích nặng nề như vậy, oán khí tích tụ lâu nay tiêu tan đi không ít.
Từ Tịch Tịch cảm thấy trên thế giới này, ngoại trừ Đường Tiểu Mạn, Vệ Lan và Tô Bách ra, trong mắt những người còn lại, mọi việc cô làm đều là sai trái. Tất nhiên là trong mắt của những chàng trai phải lòng cô, hình ảnh cô vẫn rất khả ái, nhưng cảm giác đó đặc biệt mỏng manh, mỏng manh đến nỗi lúc cô nói “Không” với họ, cảm giác đó lập tức tan thành mây khói.
Từ Tịch Tịch nhớ tới câu Chu Tự Cường từng nói: "Từ tiểu thư xinh đẹp như vậy, làm về nhân sự thật là đáng tiếc, phải làm bên quan hệ công chúng mới đúng."
Thật ra thì Từ Tịch Tịch cũng nghĩ như vậy, nhớ lại quang cảnh bốn năm đại học, lúc đó nhờ có sự gia nhập của cô mà hội học sinh khởi sắc hơn nhiều, cực kỳ náo nhiệt, các câu lạc bộ khác đều vô cùng ghen tỵ. Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-gai-e-hung-thinh/2212752/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.