Chương trước
Chương sau
Vào phòng, hai người có vẻ hơi mệt mỏi, Từ Tịch Tịch cởi giày, nằm xuống lên giường, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, chớp chớp mắt, nói: "Không ngờ, Đường Tiểu Mạn nói đúng, anh thực sự ở khách sạn này."

"Anh cũng không ngờ, em lại chạy tới Hải Nam ."

Từ Tịch Tịch lật người, hét ầm lên: "Thì sao, trốn tới Hải Nam rồi còn đụng phải em, cảm thấy rất bực mình, đúng không?"

Tô Bách bất đắc dĩ cười khổ, nói: "Cái người này, tính khí lúc nào cũng nóng nảy như vậy, cho dù xinh đẹp bao nhiêu, để anh xem có ai thèm lấy em không."

Từ Tịch Tịch nghe anh nói, nhảy dựng lên, giống như chọc trúng tổ ong, cô giơ chân muốn đá Tô Bách một cước. Ai ngờ, vừa đưa chân lên đã bị Tô Bách tóm lấy, Từ Tịch Tịch không giữ được thăng bằng liền ngã ngửa về phía sau, nằm thẳng xuống giường bên cạnh.

Tô Bách cười lớn, đi tới đỡ cô dậy, nhưng lại không cẩn thận vấp vào chân ghế, ngã thẳng lên người Từ Tịch Tịch.

"A. . . . . ." Từ Tịch Tịch hét lên, đẩy anh ra, "Không biết xấu hổ, so với cái tên Tôn Vĩ kia còn vô sỉ hơn."

Tô Bách vô tội kêu lên: "Là do anh không cẩn thận, không phải cố ý, có cần nói quá đáng như vậy không. Nếu anh muốn làm gì em thì đã làm từ nhiều năm trước rồi, còn đợi tới hôm nay sao?"

Từ Tịch Tịch nghĩ kỹ lại, thấy anh nói đúng, hiện tại người ta cũng có bạn gái rồi, không nhất thiết phải ở đây giở trò với cô, cô ngồi xuống ghế sofa, "Thôi, không so đo với anh nữa."

Tô Bách cũng đi tới, vừa rót rượu, vừa nói: "Tôn Vĩ là ai? Không phải là một tên lưu manh muốn chiếm tiện nghị của em đấy chứ."

"Nói lung tung gì vậy, đó là bạn trai của Vệ Lan, không phải trước đây đã từng kể cho anh nghe rồi sao."

"Bạn trai của người khác, làm sao anh nhớ được. Ngay cả bạn trai em, anh còn không nhớ hết nữa là."

Từ Tịch Tịch biết là anh có ý châm chọc cô quen quá nhiều bạn trai, cũng đúng, ngay cả cô cũng chẳng nhớ nổi tên bọn họ, Tô Bách nói thế cũng không sai.

"Vệ Lan qua lại với một tên lưu manh?" Tô Bách đưa ly rượu cho Từ Tịch Tịch, chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt, long lanh như ánh sáng trong đôi mắt của Từ Tịch Tịch hiện tại.

Từ Tịch Tịch tức giận mắng: "Đừng nói nữa, đúng là đồ cặn bã. Chuyện lúc trước không nhắc lại làm gì, kể chuyện hôm nay đi, anh ta dám lừa hướng dẫn viên anh ta với Vệ Lan là vợ chồng, nói muốn ở cùng phòng với Vệ Lan, lại còn là phòng đơn. May bọn em cản lại kịp, bằng không, Vệ Lan phải ngoan ngoãn gả cho anh ta rồi?"

"Cùng người khác lên giường thì phải lấy người đó sao? Em chắc sẽ không nghĩ như vậy đâu."

"Lôi em vào làm gì. Với lại, em nghĩ cái gì, đâu nhất thiết phải nói cho anh biết." Từ Tịch Tịch ngửa cô uống cạn ly rượu.

Tô Bách sốt ruột, giật lấy cái ly trong tay cô: "Đây là rượu, không phải nước, sao lại uống như vậy."

Từ Tịch Tịch mặc kệ, cô cướp lại cái ly, rót rượu đầy ly, cười nói: "Ai quy định là rượu thì không được uống như thế hả. Em thích uống như thế nào . . . , uống ra làm sao. . . , còn phải quản xem người khác muốn gì à. Uống rượu cũng không được uống thoải mái, vậy thà uống coca còn hơn."

"Được, vậy anh liều mạng tiếp rượu em." Tô Bách tức giận, uống một hơi cạn ly rượu.

Tốt thôi, hai người hết uống rượu lại cụng ly, sau đó, lại chuyển qua tranh giành chai rượu. Từ Tịch Tịch ôm bình rượu chạy quanh phòng, Tô Bách rượt phía sau cô.

Từ Tịch Tịch vừa chạy vừa uống thêm mấy ngụm, Tô Bách xông lên, đoạt lấy chiếc bình, trực tiếp rót rượu vào miệng. Hai người mặt đỏ bừng, say đến xiêu vẹo, đi đứng không vững nữa.

Từ Tịch Tịch cười lớn, lập tức ngồi xuống giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tô Bách, hình ảnh không còn rõ ràng. Tô Bách thấy vẻ mặt của cô, cười lớn, ôm lấy mặt cô, nói: "Mặt hoá ngốc thế này rồi, biến thành đứa trẻ rồi."

Từ Tịch Tịch vô lực hất bàn tay của anh ra, mắng: "Anh cho rằng mình đủ lớn sao, tiểu tử miệng còn hôi sữa."

"Ai nói anh còn hôi sữa hả!" Tô Bách kêu lên.

Từ Tịch Tịch nhìn anh, khuôn mặt cười ngây ngốc, đột nhiên đưa tay về phía hạ thân của Tô Bách, vừa sờ vừa nói: "Một chút cũng không lớn lên, không khác lúc nhỏ là mấy."

Tô Bách đỏ mặt, "Ai nói, lớn hơn lúc bé rất nhiều."

"Em không tin, nếu không, anh cởi quần ra, để em xem một chút."

"Cởi thì cởi." Tô Bách hoàn toàn say rồi, cũng không biết mình đang làm gì, còn tưởng giống lúc còn nhỏ đang chơi đùa với Từ Tịch Tịch, rất sảng khoái cởi quần ra.

Từ Tịch Tịch híp một mắt lại, nhìn nhìn sau đó hốt hoảng nói: "Hình như lớn hơn một chút so với trước kia." Nói xong liền nằm xuống.

Trên giường rất thoải mái. D~đ.LqĐ Tô Bách cảm thấy sau khi cởi quần ra có hơi lạnh, cũng bò lên giường, trốn vào trong chăn.

Từ Tịch Tịch kéo chăn sang, kêu lên: "Là của em chứ, sao lại cướp chăn của em?"

Chăn lập tức bị Từ Tịch Tịch kéo qua hết, Tô Bách cảm thấy hạ thân rét run, không để ý cái gì, cũng tiến lên giành chăn: "Cái gì của em, chia cho anh một ít, anh lạnh."

"Một đấng mày râu, còn sợ lạnh."

"Đàn ông thì không sợ lạnh sao?" Tô Bách kéo chăn qua.

Từ Tịch Tịch nhào người tới chỗ Tô Bách, đột nhiên dừng lại tay, nhận ra một điều: "Hình như hai chúng ta nằm chung thì ấm áp hơn."

"Hình như là vậy." Tô Bách ôm chặt lấy Từ Tịch Tịch.

Từ Tịch Tịch đẩy anh ra, bất mãn nói: "Quần áo anh bị ướt, đừng đụng vào em."

"Anh cởi ra là được chứ gì." Dứt lời, Tô Bách cởi hết toàn bộ quần áo trên người. Cởi xong của mình, còn giúp cởi cúc áo Từ Tịch Tịch: "Quần áo của em cũng bị ướt, cởi ra đi."

Từ Tịch Tịch rờ áo mình, đúng rồi, liền cười nói: "Được, vậy cởi luôn đi, cởi hết ngủ mới thoải mái."

Tô Bách nhìn gương mặt của Từ Tịch Tịch, cảm thấy tim mình đập thình thịch, bất giác tiến gần lên, đặt một nụ hôn lên môi cô. Tay không ngừng giúp cô cởi quần áo.

Trong miệng hai người tràn ngập mùi rượu, nhưng lại không hề ảnh hưởng tới nụ hôn của bọn họ. Từ Tịch Tịch cảm thấy toàn bộ không khí trong miệng cô đều bị Tô Bách hút hết. Tô Bách đưa đầu lưỡi vào trong miệng cô, lướt qua hàm răng của cô. Từ Tịch Tịch cũng vô thức đưa đầu lưỡi chạm vào lưỡi của anh, cứ như vậy, đầu lưỡi của hai người quấn quýt lấy nhau, quyến luyến không rời.

Trên người bắt đầu nóng lên, cả hai đều cảm thấy đối phương như lò lửa đang thiêu cháy mình, càng muốn ôm chặt hơn một chút, chặt hơn nữa, làm ấm áp hơn nữa cơ thể mình.

Từ Tịch Tịch lật người, đè Tô Bách xuống phía dưới, hôn một đường từ cổ xuống. Hôn đến chỗ mấu chốt, cô cố ý ngừng lại một chút, nở nụ cười mê hoặc, sau đó mới đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ. Cô cũng không biết tại sao mình lại thông thạo kỹ xảo như vậy, bình thường xem mấy bộ phim cấm trẻ em kia đúng là không vô ích.

Tô Bách bị Từ Tịch Tịch kích thích, cả người không tự chủ run lên một cái, thấy Từ Tịch Tịch đang nhìn mình cười, liền vươn tay lên chạm vào một bên ngực của cô.

Vuốt ve dịu dàng, sau đó bắt đầu di chuyển, càng đi xuống, cảm giác hưng phấn càng lên cao, đột nhiên anh ôm lấy hông của Từ Tịch Tịch, ôm sát cô vào lồng ngực của mình, cảm giác vô cùng chân thực.

Tô Bách ném cái chăn ngăn cách ở giữa hai người sang một bên, xoay người đè Từ Tịch Tịch xuống.

Người phụ nữ trước mắt này, người làm anh vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh này, trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng nó cũng trở thành sự thật. Anh giống như đang diễn một vở kịch, một vai diễn mình từng luyện tập không biết bao nhiêu lần, tự nhiên nhưng lại mang một vẻ kích tình, từ từ tiến vào cơ thể của Từ Tịch Tịch.

"Ưm … " Từ Tịch Tịch hét lên, "Nhẹ một chút, muốn giết người sao!"

Tô Bách bị cô làm cho khẩn trương, dừng lại, hỏi "Thế nào, có đau không?"

"Nói nhảm, không đau em hét lên làm gì."

Tô Bách không xác định được, rốt cuộc đã đi tới đâu rồi, có thể rút lui được nữa không? Cuối cùng, men rượu dâng lên, anh dùng sức, đâm mạnh vào phía trong cơ thể Từ Tịch Tịch.

Từ Tịch Tịch đau đến hét lên, cô bấm móng tay vào cánh tay Tô Bách, vừa khóc vừa mắng. Tô Bách đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng men rượu vẫn không ngăn cản được, anh tiếp tục ra vào.

"Đừng khóc, một lát nữa sẽ tốt thôi." Tô Bách an ủi Từ Tịch Tịch, đã đến lúc này rồi, anh không thể nào rút lui được, đành phải để Từ Tịch Tịch chịu uất ức, sau này sẽ chịu tội với cô vậy.

Tô Bách luật động thân thể, mỗi lần đi vào, Từ Tịch Tịch đều mắng một câu. Tô Bách coi như không nghe thấy, anh không thể dừng lại được. Dần dần, tiếng la mắng của Từ Tịch Tịch chuyển thành tiếng rên rỉ. Âm thanh rơi vào tai Tô Bách, lại càng kích thích huyết khí đang dâng trào. Hai người phối hợp rất ăn ý, bóng đêm dần trôi qua, bao quanh họ là ánh bình mình ấm áp.

Tô Bách xoa đầu đau buốt, mơ màng tỉnh dậy, lại thấy Từ Tịch Tịch đang hốt hoảng mặc đồ ở trong phòng anh. Đầu óc anh có chút phản ứng không kịp, anh rõ ràng là ở một mình một phòng, tại sao Từ Tịch Tịch lại xuất hiện ở đây.

"Ách. . . . . ." Tô Bách phát ra một âm thanh đơn giản, cố gắng thu hút sự chú ý của Từ Tịch Tịch.

Từ Tịch Tịch nghe thấy, cảnh giác quay đầu lại, thấy Tô Bách đang nửa ngồi nửa nằm trên giường nhìn cô, giật mình hét lớn.

Tô Bách càng cảm thấy kỳ lạ, vén chăn đi xuống giường, Từ Tịch Tịch thấy thế, vội vàng lấy tay che mặt, càng hét lớn hơn.

Tô Bách cảm thấy thân thể có chút lạnh, nhìn xuống mới phát hiện ra, mình đang trần truồng đứng trong phòng, cũng giật mình hét to một tiếng, nhảy lại lên trên giường, dùng chăn quấn thật chặt.

Từ Tịch Tịch mặc lại quần áo chỉnh tề, định đi ra, lại quay lại, nhặt quần áo dưới đất ném lên cho Tô Bách.

Tô Bách nhìn quần áo, ngửi thấy mùi rượu trên đó, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện hoang đường tối hôm qua. Nhìn Từ Tịch Tịch khẽ nhếch miệng, anh khẩn trương nói không nên lời.

Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Chết tiệt, là giọng của Chung Nghị Phương: "Tô Bách, anh đã dậy chưa? Nhanh lên một chút, chúng ta còn phải lên đường."

Tô Bách không biết nên trả lời thế nào, thừ người ra nhìn Từ Tịch Tịch. Từ Tịch Tịch cũng hoảng hốt, xoa trán, chau mày, không biết nên làm gì bây giờ.

Cô không nghĩ ra cách gì khác, đây là tầng tám, nhảy cửa sổ ra ngoài là chuyện không thể, chỉ vì hành động ngu ngốc sau khi say rượu mà mất cả tính mạng, cô không ngốc đến mức đó. Vì vậy cô quyết định không để tâm tới mặt mũi của mình hay Tô Bách nữa.

Cô hít sâu, bước tới cửa, mở cửa phòng ra.

Xong rồi, đúng như cô đoán, Chung Nghị Phương ngạc nhiên không thốt nên lời. Bất kỳ cô gái nào bắt gặp một người phụ nữ đi ra từ phòng của bạn trai mình vào lúc sáng sớm đều sững sờ như thế cả thôi, đây chính là phản ứng vô cùng bình thường.

Từ Tịch Tịch không dám nhìn vào mắt của cô, chỉ dám lách nhẹ qua người cô đi ra ngoài. Cô không dám suy nghĩ đến diễn biến tiếp theo, tìm cách giải thích mọi chuyện đành để cho Tô Bách tự lo vậy. Mặc kệ, anh muốn nói như thế nào thì nói, nói cô quyến rũ anh cũng được, nói cô sà vào người anh cũng chẳng sao, cô chẳng thèm quan tâm, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này.

Chạy về phòng của mình, Đường Tiểu Mạn đang xếp lại đồ trong túi xách, chuẩn bị ra ngoài. Thấy Từ Tịch Tịch về phòng, lúc này Đường Tiểu Mạn mới cảm thấy yên tâm. Từ Tịch Tịch đi cả đêm không về, Đường Tiểu Mạn lo lắng cô gặp chuyện không hay, nhưng cô lại không mang theo điện thoại, không thể liên lạc được với cô. Đường Tiểu Mạn đang tính nếu như sáng nay mà Từ Tịch Tịch vẫn không liên lạc về, cô sẽ đi báo cảnh sát.

Từ Tịch Tịch sợ Đường Tiểu Mạn sẽ hỏi chuyện tối hôm qua, vội vàng cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, năm phút sau đi ra, Đường Tiểu Mạn vẫn đang đứng sững sờ, cô cầm túi xách lên, lướt qua người Đường Tiểu Mạn: "Còn không đi?"

Đường Tiểu Mạn vội vàng đuổi theo. Mặc dù trong lòng cô tò mò muốn chết, nhưng lại không dám mở miệng hỏi cái gì. Sắc mặt của Từ Tịch Tịch vô cùng tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát hoả, cô không muốn làm vật hi sinh, vẫn là im lặng thì tốt hơn, dù sao Từ Tịch Tịch cũng không thể giữ được cái miệng của mình quá lâu.

Ngoài Đường Tiểu Mạn thì không ai biết chuyện Từ Tịch Tịch đi cả đêm không về, nhưng ai cũng cảm nhận được Từ Tịch Tịch đang kìm nén cơn giận dữ, không chỉ đám Vệ Lan không dám lại gần cô, kể ra những anh chàng hôm qua bám dính lấy cô cũng không dám lại gần.

Không khí trên xe có chút kỳ quái, bởi vì không phải một mình Từ Tịch Tịch khó ở, mà còn có một người khác, sắc mặt cũng không tốt một chút nào. Người đó chính là Vệ Lan.

Tôn Vĩ tự biết mình đã làm sai, không dám tới trêu chọc cô, huống hồ cô còn có hai người hộ vệ bên cạnh, bây giờ anh ta có nói cái gì cũng đều là sai trái, đều bị ánh mắt khinh bỉ, lời nói cay nhiệt vùi dập đến chết. Bình tĩnh, lúc này bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.

Vệ Lan càng lúc càng không muốn nhìn thấy Tôn Vỹ, cô đã đưa ra quyết định rồi, cho dù anh ta có nói gì, cô cũng không thay đổi nữa. Cô thà làm gái ế, cũng không muốn sống suốt đời với loại người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.