Chương trước
Chương sau
Tương Liên thành, một trong các thành ít ỏi không bị chiến hoả lan vào, thành chủ có tu vi Đấu tông.

Nhìn trước mắt Tương Liên thành cao hơn trăm mét, dài gần ngàm dặm, Lưu Chính Minh không thể không cảm khái. Ai, đúng là dị giới a. Tuỳ tiện một thành mà cũng to khủng bố thế này, mặc dù thành này cũng được tính là có tiếng tăm trên toàn đại lục, nhưng số lượng thành như này chỉ riêng tứ đại đế quốc đã có gần trăm, toàn đại lục tính gần ngàn. Cũng là chênh lệch với địa cầu a.

Tâm thần nhất động, hắn lấy ra một cái mặt nạ mua sẵn từ hệ thống. Giơ lên trước cho Càn Minh Nguyệt, hắn nói:

“Đeo cái này vào. Dung mạo của ngươi quá là hồng nhan hoạ thuỷ. Ta mặc dù không sợ phiền phức nhưng cũng không thích phiền phức đến tìm mình. Hơn thế nữa ngươi trên danh nghĩa vẫn còn là Đại Càn quốc công chúa, chắc ở đay không ai biết?”

Mặc dù không thích nhưng Càn Minh Nguyệt vẫn hiểu được, bèn đeo vào. Đeo vào xong, nhan sắc chim sa cá lặn của nàng biến mất, tuy vẫn tính là khá xinh nhưng hoàn toàn không đủ để gọi là tuyệt diễm, chỉ là một khuôn mặt bình thường như bao người. Mái tóc bạc của nàng cũng bị biến đổi thành màu vàng đỏ.

Nàng sờ lên mặt, vuốt vuốt mấy cái rồi khen:

“Thật thần kỳ, hoàn toàn không có cảm giác không thoải mái, cái này còn tốt hơn cả ở trong cung. Cái này ngươi lấy ở đâu?”

“Bí mật.”

Nghe thấy nàng khen, hệ thống cũng tự hào nói ra trong óc của Lưu Chính Minh:

“Đúng là tri kỷ mà, hệ thống xuất phẩm thì phải tuyệt vời. Dù sao mỗi cái có mỗi 200 HTT thôi. Ngươi sao không học nàng ý, khen ta thêm chút.”

“Có được gì không?”

“Bồi dưỡng tình cảm a.”

“Lăn.”

Thấy hắn dự định đi vào, Càn Minh Nguyệt hỏi:

“Ngươi sao không cần hả?”

Nghe vậy, Lưu Chính Minh quay đầu lại cười, nói:

“Ngươi có tin là trên cả cái vị diện này có mỗi ngươi là biết được ta tồn tại không? Dù sao ta mới đến đây có mỗi mấy tháng?”

“Ngươi đến bằng gì?” Nàng tò mò.

“Thiên cơ bất khả lộ.”

Thế rồi, hai người bước vào trong thành.

“Oa, thật phồn hoa! Chẳng trách gì người ta nói phong cảnh ở Đại Khôn quốc là đẹp nhất.”

Nói đến đấy mắt nàng lại bị dán vào với mấy hàng bánh ngọt. Lưu Chính Minh chú ý đến biểu lộ của nàng, cười nhẹ một tiếng, hỏi:

“Muốn ăn không?”

“Được?”

“Tất nhiên là được.” Nói rồi hắn đưa cho nàng một cái giới chỉ. “ Đây là 100 lạng vàng, ngươi thích mua gì cứ việc mua thôi.”

“Thật?” Nàng không thể tin nhìn hắn.

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi quay lại đây lúc 6h chiều là được, nhớ kĩ chỗ này.”

Nghe thế nàng mừng quýnh cả lên, vôi vã cảm ơn rồi chạy đi tham gia ngay mấy trò chơi. Từ nhỏ đến giờ nàng toàn bị nhốt tại lãnh cung, gần như chưa bao giờ được ra ngoài. Thấy nàng như vậy, Lưu Chính Minh cũng không biết nói gì, hơi cười mỉm. Sau đó, chỉ thấy hắn đi vào một tửu lâu.

Vào tửu lâu xong, hắn đi lên tầng hai, chọn một chỗ ở xa nhất, từ đây có thể nhìn xuống bên dưới. Hắn kéo lại một tiểu nhị:

“Tiểu nhị, tửu ở đây có tửu gì?”

“Dạ, ở đây có Anh Hùng Huyết, Nữ Nhi Huyết,... đặc biệt ở đây có một loại tửu nổi tiếng lấy danh là Hoàng liên tửu. Nghe đồn rằng khi ủ tửu sẽ cho một lá hoàng liên vào, khiến cho tửu trở nên tiêu diêu thoát tục.”

Sau đó, tiểu nhị hỏi:

“Khách quan, hình như ngài không phải người ở đây?”

“Cớ gì ngươi hỏi thế?” Lưu Chính Minh hứng thú nhìn tiểu nhị này.

“Nếu đã là người ở đây thì sẽ không ai không biết rượu của tửu quán này, dù sao đây là tửu quan duy nhất trong thành, không ai không biết” Hắn tự hào nói.

Nghe thế Lưu Chính Minh có chút ngoài ý muốn nhìn tên tiểu nhị này..

“Thú vị, được. Cho ngươi.” Nói rồi Lưu Chính Minh đưa hắn 1 nén vàng.

“Cha mẹ ta ơi, vàng!” Tiểu nhị không thể tin vào mắt mình.

“Muốn nữa không?”

“Muốn, tất nhiên là muốn thưa khách quan.” Tiểu nhị kích động nói. Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy vàng, giờ có nghĩ bằng mông hắn cũng thấy được đây là một vị khách quý, thái độ ngay lập tức cung kính có thừa.

“Nếu muốn thì hãy nói hết những gì ngươi biết về toàn toà thành này cho ta, rồi đây sẽ là của ngươi.” Lưu Chính Minh vừa nói tay vừa lấy ra 10 nén vàng. Chỉ là số này so với lượng mà hắn lấy được từ lũ cướp hoàn toàn vẫn chỉ là 9 con trâu mất một sợi lông.

Tiểu nhị kích động cả lên, bắt đầu nói tất cả những gì mình biết, kém chút nữa thì liệt kê cả tổ tông của thành chủ. Lưu Chính Minh vẫn giữ lời, đưa hắn 10 nén xong, gọi một cốc Hoàng liên tửu, xong ngồi đấy thảnh thơi nhìn lên trần nhà, không ai biết hắn nghĩ gì.

Do có tiền boa sộp nên tửu được đưa đến rất nhanh, hắn vừa uống vừa xem xét lại thông tin mà tiểu nhị vừa nói, sau đó hắn cũng bắt chuyện với một số người khác trên này.

Sau khi kết hợp thông tin từ tiểu nhị và mấy vị khác xung quanh, hắn tổng hợp lại được:

“Tương Liên thành gồm có 3 đại gia tộc lớn, luôn tại thế chân vạc. Đó là Thạch gia, Lệ gia, Đổng gia. Ba thế lực này chuyên môn kìm kẹp lẫn nhau, nghe đồn gia chủ có thực lực Đấu Vương, xem ra lão tổ chắc cũng sẽ có thực lực Đấu Hoàng. Thành chủ tên gì không ai biết, chỉ biết là họ Hàn, tu vi Đấu Tông. Kế tiếp là tại Tương Dương thành có 1 sinh ý của Xích Liên thương phẩm, đệ nhất thương phẩm tại Đại Khôn quốc. Đồng thời tại đây cũng có được 1 của hàng dược hiệu, của Dược tông, 1 của hàng luyện đan, của Đan tông, một của hàng luyện khí, của Khí tông. Xem xét thông tin thì 2 tuần tới sẽ có một vụ bán đấu giá, 3 ngày nữa 3 đại gia tộc sẽ nhận người đi dò xét Phần Không di tích, nghe đồn là di tích do một vị Đấu Thánh để lại. Nghe đồn là vì một đám sự kiện bất ngờ xảy ra dẫn đến việc 2 ngày này bị dời lịch. Hừm, xem ra khí vận của nhân vật chính khủng khiếp thật, đây chắc là cơ duyên của nàng đây.”

Nói rồi hắnngồi một mình uống rượu ngắm trời xanh. Rồi hắn nghĩ: “ Rượu cũng ngon, chắc chỉ nhạt hơn tí so với rượu Rum thôi.”

Thế rồi tâm thần hắn bắt đầu hướng xuống dưới khu chợ náo nhiệt. Tương Liên thành không chỉ có người tu luyện, mà còn có phàm nhân rất nhiều. Họ có rất nhiều người là không thể tu luyện, và cũng có một số là không được tu luyện.

Tuổi thọ của họ cao nhất cũng chỉ hơn trăm tuổi, so sánh với con số tính bằng vạn của Vũ đế thì là một sự cách biệt vô cùng lớn. Đến Đấu giả thường đều sẽ sống hơn trăm tuổi. Đến Đấu Linh thì đã được vài trăm. Đến Đấu Hoàng thì tính bằng bằng nghìn, đến Đấu tôn thì là hàng nghìn. Cuộc sống trăm năm trong mắt tu luyện giả cấp bậc càng cao thì chỉ như phù vân. Xem họ sống kì thực cũng là một loại sống an bình.

Thấm thoắt đã được nửa năm trôi qua kể từ khi hắn đến đây. Mấy tháng trước hắn vẫn chỉ là một thằng học sinh, mơ ước được đi du học, được nhận học bổng. Cuối cùng hắn cũng được nhận vào Havard.

Cuối cùng lại thế nào, hắn vẫn là bị số mệnh đưa đẩy đến đây, có được hệ thống, bước vào con đường tu luyện. Tri thức của hệ thống rất nhiều, để cho hắn mở mang hoàn toàn. Hắn biết được rằng sức mạnh trong thần thoại, trong trí tưởng tượng tất cả đều là có thật, không có gì không có, chỉ có hắn không biết mà thôi.

Kì thực hắn cũng vẫn ưa thích cuộc sống tu luyện này hơn, vì khi đó hắn được làm chính hắn, thoát khỏi sự xô bồ của cuộc sống. Bất tri bất giác, tâm cảnh, tầm nhìn của hắn đã cùng với phàm nhân khác biệt. Trước kia, hắn mặc dù sở hưu sức mạnh, kì thực vẫn chỉ như một đứa trẻ cầm súng mà thôi, không có cái khí chất của người lính. Giờ đây, khí chất hắn đã biến hoá một cách mãnh liệt, như là một đầu kiếm lộ rõ phong mang.

Hắn đã hiểu chấp niệm của bản thân, đó là phải trở nên mạnh, mạnh tới mức tự kiểm soát được vận mệnh của chính mình. Hắn sẽ nhảy khỏi bàn cờ, không còn là một quân cờ nữa, trở thành chân chính người đánh cờ.

Đây chính là chấp niệm của hắn, chấp niệm của hắn sẽ đưa đến một sự củng cố vô cùng to lớn cho đạo tâm của hắn, khiến cho đạo của hắn trở nên bền chắc hơn, giúp hắn rất nhiều trong việc xác định và thanh lọc đạo của hắn khi hắn tự tìm thấy đạo của chính mình.

Khí chất hắn biến đổi khiến rất nhiều người tại tủu lâu tầng hai để ý, nhưng hắn không quan tâm. Xưa nay hắn chưa từng sợ phiền phức, đánh không lại hắn vẫn còn mấy tấm phù để chạy đây. Mà trên hết, cao thủ lớn nhất ở đây chính là một vị Đấu tông. Bây giờ chính thức uy hiếp được tính mạng của hắn chỉ có từ Đấu Vương trở lên mà thôi. Với thực lực hắn bây giờ, gặp Đấu Linh cũng có thể đánh một trận, thậm chí phản sát. Gặp Đấu vương vẫn có thể chạy.

Suy nghĩ đến đấy hắn mới nhìn xuống bên dưới. Quá trình ngộ tâm cảnh của hắn đã khiến hắn hiểu ra rất nhiều điều, xác định rõ mục tiêu của mình.

Thế là thời gian vẫn trôi qua, chớp mắt đã đến hoàng hôn. Hắn đứng dậy, đi xuống tửu lâu, đi ra chỗ hẹn. Nhưng chờ mãi hơn 15 phút à vẫn không ai thấy. Hắn tự nhủ:” Cô nàng này có thể lạc mất hay không đây?”

“Yên tâm, ngươi hoàn toàn có thể dựa vào Thân nô ấn để tìm mà.” Hệ thống nói.

“Đúng rồi, ngươi không nhắc ta cũng quên.” Thế là hắn bắt đầu dựa vào Thân nô ấn cảm ứng vị trí đối phương. Thấy cách đây không xa lắm nên hắn vội chạy đến.

Đến nơi, hắn nhìn tình hình phia trước thì mỉm cười, nhưng trong nụ cười ẩn giấu sát cơ.

“Đúng là số mệnh nhân vật chính nha, nằm cũng trúng đạn. Được, phen này lại có nhiều exp rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.