Chương trước
Chương sau
Vừa thấy Lưu Chính Minh xuất hiện tại ngay trước mặt mình, Càn Minh Nguyệt có phần giật mình:

“A! Chủ nhân? Trận pháp thành công rồi?”

“Ờ, hẳn là thành công rồi. Bất quá chuyện đấy không quan trọng bằng bây giờ. Ngươi lĩnh ngộ Quang Minh Thương Ý?” Dù đã có xác định nhưng Lưu Chính Minh vẫn hỏi lại.

“Đúng a, chủ nhân ngươi xem này.” Càn Minh Nguyệt vừa nói xong, trường thương lại vẩy lên, đầu mũi thương lấp lánh từng tia ánh sáng.

“Ngay lúc chủ nhân ngươi lĩnh ngộ được Thái Dương Kiếm Ý, ta đột nhiên phát hiện ra Thái Dương có sức mạnh không chỉ của nhiệt độ, mà còn đồng thời có thể lan toả được ánh sáng. Chủ nhân nên biết được rằng là Quang Lược Thiên Hoả Quyết vốn chính là một môn công pháp chủ tu nhờ dị hoả, nhưng cũng đồng thời liên quan đến hai nguyên tố hoả và quang. Vậy nên... ta tuỳ tiện đốn ngộ thôi.” Nàng kể lại: “ Đặc biệt là ta đốn ngộ xong là Quang Minh Thương Ý cũng tăng lên được đến đệ ngũ đoạn.

Lưu Chính Minh mới đầu nghe còn đang âm thầm gật đầu, vì hồi tưởng lại đúng là như vậy thật. Bất quá đến khi hắn nghe đến câu cuối mới giật mình:

“Đệ ngũ đoạn? Ngươi lĩnh ngộ lần đầu lên được đệ ngũ đoạn?”

“Đúng vậy a chủ nhân, có gì tốt giật mình sao? Mấy người đệ đệ của ta năm nay cũng là Đấu Linh rồi, mà cả đám đấy toàn lĩnh ngộ loanh quanh tầm cửu đoạn cả.” Càn Minh Nguyệt mặt mũi tràn ngập nghi ngờ thần sắc.

“Không phải, ngươi không hiểu. “ Lưu Chính Minh khó nhọc nói ra:

” Mà thôi chúng ta không nói chuyện này nữa.”

Lưu Chính Minh càng ngày càng cảm thấy mình tu luyện giống như đều lên được cẩu thân. Hắn luyện được Thời gian kiếm ý đó là nhờ tu luyện mất mấy tháng trời mới xử xuất được, Tứ Tượng kiếm ý đều nhờ vào Hỗn Chân Công cùng trận pháp, thế mà Tứ Tượng Kiếm Ý đều chỉ đạt được nhất đoạn.

Thế mà cô nàng này chỉ tuỳ tiện nhìn xem hắn lĩnh ngộ Thái Dương Kiếm Ý mà còn lĩnh ngộ lên tới được ngũ đoạn? Cmn còn thiên lý hay không? Nếu không phải từ trước tới giờ Lưu Chính Minh không phát hiện ra chút nào ý cảnh trên người nàng thì chỉ có thể cảm thấy nàng ẩn tàng quá sâu a.

Kì thực ra vấn đề ở đây không phải là nàng lĩnh ngộ được đến đệ ngũ đoạn, mà chỉ đơn giản là do nàng chỉ nhìn vào Thái Dương Kiếm Ý nhất đoạn của Lưu Chính Minh mà cũng lĩnh ngộ được đến đệ ngũ đoạn, một mạch liên tiếp, đó mới là điều khiến cho Lưu Chính Minh giật mình.

Ngươi có thể không sợ đối thủ tu vi cao hơn ngươi, nhưng đối với cái đám có tốc độ tu luyện kiểu khủng bố như này thì mới là đớn đau lòng người. Giống như hôm nay vẫn còn thấy nó đang học cùng mình, sang tuần nó đã là trợ lý giáo sư, tháng sau nó đã thành giáo sư rồi.

Bất quá Lưu Chính Minh là ai? Hắn rất nhanh ổn định lại. Đương nhiên cũng có một phần là hắn biết được lý do của việc Càn Minh Nguyệt có tư chất cao như vậy. Nàng là người sở hữu Tiên Đế chi tư, đồng thời cũng là nhân vật chính của cả vị diện này, xem ra đối với những thứ như này thì chỉ là lĩnh ngộ ý cảnh ngũ đoạn cũng không đáng kinh ngạc cho lắm.

Thấy Lưu Chính Minh trầm ngâm không nói gì, Càn Minh Nguyệt cũng đã quá quen thuộc rồi. Nàng tự tiện lui về ra sau, quay đầu nói:

“Thế thôi chủ nhân, nếu không có việc gì ta bèn đi luyện đan tiếp đây, dù sao cũng là có ai đó bắt ta thành luyện đan sư tam tinh cơ mà.”

Đến câu cuối cùng giọng nói của nàng cũng mang theo mấy phần hờn dỗi, thứ mà trước đây kiên cường Đại Càn công chúa không thể nào nói ra được, giờ bất tri bất giác đã bị thay đổi một chút.

Còn về vụ đệ ngũ đoạn, đương nhiên là nàng biết nó có ý vị gì rồi. Nàng cũng là tu luyện giả, nàng đâu có ngu. Bất quá chỉ là nàng muốn khoe thôi, vì dù sao gia hoả kia bộc lộ tiến bộ quá kinh người rồi, nàng cũng muốn chứng minh rằng nàng tại tư chất vẫn còn trên hắn. Đây là lòng kiêu hãnh của nàng.

Lưu Chính Minh làm sao không nhận ra tiểu tâm tư ấy, bất quá hắn cũng không muốn lộ ra. Nhưng trong lòng thầm nghĩ:

“Kì thật mà nói ra ngươi nếu như mà muốn so tiến cảnh, có thể ngươi không biết mình là nhân vật chính nên tiến cảnh sẽ nhanh thế nào, bất quá một khi ngươi đã đòi so tư chất thì.... Hỗn Chân Công đây, có giỏi đến so a. Sai lầm sai lầm.”

Thế nhưng mặt ngoài hắn vẫn làm ra như thể không có gì. Dù sao đã đánh mặt nàng quá nhiều rồi, không cần thiết phải làm sụp đổ nốt lòng tự tin cuối cùng của nàng. Bởi vì đối với tu luyện giả, kì thật không gì tốt hơn là có ý chí cầu tiến cả. Hắn cũng không muốn mang theo một bình hoa a.

Vậy là trong cả một tháng sau, cả hai người đều có riêng phần của mình để cố gắng. Lưu Chính Minh thống nhất là sẽ cầm Hoang Thiên Lô mang theo mình hương đến kinh đô của Đại Khôn quốc, còn Càn Minh Nguyệt thì cứ tại bên trong cố gắng thôi.

Càn Minh Nguyệt ngồi tại bên trong Hoàng Thiên Lô, vừa tu luyện lại vừa học tập luyện đan. Lúc đầu đan hỏng rất nhiều, nhưng với cả núi dược liệu mà Lưu Chính Minh trộm được thì nàng hoàn toàn không lo thiếu thốn, cộng với linh hồn của nàng xem ra cũng rất mạnh, khiến cho nàng luôn nhanh chóng rút ra được kinh nghiệm.

Thành tựu luyện đan liên tục tăng dần. Từ nhất tinh đan dược năm khoả, cho đến sáu khoả, rồi bảy, tám, chín, mười. Cuối cùng nàng cũng đã có nắm chắc khống chế dược liệu, khiến cho hiệu suất của nhất tinh đan dược đạt được 10/10 trong vòng tuần thứ nhất.

Trong vòng ba tuần tiếp theo, nàng lại tiếp tục luyện chế đan dược nhị tinh. Lần này xem ra không suôn sẻ được như lúc trước. Đan hỏng nhiều hơn, hao phí tinh lực cũng nhiều hơn.

Có một lần tại trong một cố gắng luyện đan mà Càn Minh Nguyệt đã bị ngất đi, mà Lưu Chính Minh bên ngoài tuy không thể nhìn được vào bên trong, nhưng lại có thể cảm nhận qua được Thân Nô Ấn, khiến cho cuối cùng khi nàng tỉnh dậy thì đã thấy hắn đang mặt mày dữ tợn đúng ngay trước mình.

Đừng hỏi tại sao Càn Minh Nguyệt mới là chủ nhân của Hoàng Thiên Lô mà Lưu Chính Minh vẫn vào được, đơn giản là từ hồi ở Tương Liên Thành Lưu Chính Minh đã đề xuất cho nàng rằng là cũng cho hắn một suất có khả năng tự do đi vào Hoàng Thiên Lô bất cứ khi nào hắn muốn, đơn giản giống như cho hắn có quyền đi vào nhà, nhưng Càn Minh Nguyệt vẫn là chủ nhà.

Sau một hồi mắng té tát cùng với khuyên dạy của Lưu Chính Minh, nàng mới đồng ý là sẽ không bao giờ như thế nữa. Bất quá điều này vẫn khiến cho lòng nàng trở nên ấm áp hơn.

Sau đó nàng vẫn lại cố gắng luyện đan, và lần này xem như trời xanh có mắt, cuối cùng sau ba tuần nàng cũng đã luyện được ra đan dược nhị tinh hiệu suất mười phần, cấp bậc đều là cực phẩm.

Kế tiếp nàng lại cố thử thêm một lần, giờ đây sau một tháng nàng đã trở thành một tên tam tinh luyện đan sư, tuy đối với đan dược cấp tam tinh vẫn chưa khống chế được nhiều hay hoàn mỹ, nhưng bây giờ nàng hoàn toàn tự tin là đối với đan dược nhất tinh chắc chắn là 10 khoả tuyệt phẩm, với nhị tinh thì vẫn còn là 10 khoả cực phẩm, với tam tinh thì loanh quanh chín khảo thượng phẩm mà thôi.

Dù sao càng về sau học tập luyện đan lại càng khó, nàng tuy có truyền thừa cùng kiến thức của Phần Không đại thánh nhưng về mặt kinh nghiệm nàng cũng vẫn còn thiếu khuyết rất nhiều, dù sao là nàng mới luyện đan được có 1 tháng.

Đồng thời tại một tháng này, cảnh giới của Càn Minh Nguyệt cũng đã đột phá Đại Đấu sư bát tinh, khiến cho Lưu Chính Minh cũng không khỏi giật mình. Dù sao thấy trong truyện nhân vật chính đột phá so với tận mắt chứng kiến là hai loại cảm quan khác nhau nhiều.

Bên trong là 30 ngày, bên ngoài chỉ có 15 ngày thôi. Trong hai tuần nay, Lưu Chính Minh tuy đang chịu trách nhiệm đi đường nhưng vẫn không quên luyện tập.

Mỗi khi hắn di chuyển đều sử dụng Lăng ba vi bộ, điều này khiến cho hắn đối với môn thân pháp này lĩnh ngộ không ngừng tăng cường, đồng thời cũng tăng cường tu vi.

Chiếu theo võ học thế giới thì giờ phút này Lưu Chính Minh đối Lăng ba vi bộ lĩnh ngộ đã đạt cảnh giới Phiêu Hốt Nhược Thần, đã vượt xa Thể Tấn Phi Bằng, chỉ kém chân chính Lăng Ba Vi Bộ một ngưỡng cửa, nhưng vẫn còn thua xa so với cảnh giới cao nhất: La Miệt Sinh Trần.

Đồng thời đến buổi tối, hắn vẫn luôn cùng phân thân của mình luyện kiếm. Điều này khiến cho Thời gian kiếm ý của hắn đạt được đệ ngũ đoạn, Tứ Tượng đều đề thăng đến đệ tam đoạn.

Đặc biệt, do vốn đã có kinh nghiệm luyện ra kiếm khí về trước nên Lưu Chính Minh lần này chỉ tốn thời gian hai tuần đều đã tu luyện ra đạo đao khí đầu tiên, không phải xa xa mấy tháng như lần trước tu luyện kiếm khí.

Đối với mấy skill của hắn cũng đều được tăng trưởng độ thuần thục, bất quá chỉ có [ Quỳnh Thiên Phong ] đạt được Đăng Đường Nhập Thất, đối với mấy skill còn lại cũng không có biến hoá quá lớn.

Cả hai người đều đang không ngừng cố gắng vì bọn hắn đều biết được rằng là chiến tranh sắp nổ ra, và chỉ có nắm đấm mới là đạo lý nói chuyện tốt nhất.

Thế nhưng hai người đều không biết, giờ phút này tại thủ đô Đại Khôn quốc, kinh biến đã phát sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.