Chương trước
Chương sau
Làm Lưu Chính Minh khoanh tay vào bắt đầu trải nghiệm đột phá mà nói, đấy đã là chuyện của ba ngày sau.

Trong ba ngày này, hắn dành đa số thời gian để lắng đọng lại tự thân võ học, đồng thời sử dụng chính hắn khủng bố thần niệm tìm kiếm các vấn đề có thể xảy ra khi đột phá.

Toàn thân thương thế đều đã điều chỉnh tốt về sau, tinh lực cũng đã quay trở lại trạng thái đỉnh phong, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ thấy Lưu Chính Minh hai tay kết pháp ấn, toàn thân cũng nhờ một luồng nhàn nhạt linh khí lơ lửng vài thước trên không, linh khí xung quanh liên tục vần vũ, tạo thành từng đợt gió nhẹ nhàng, lại phảng phất tựa như phong vân rít gào, áp lực liên tục truyền tới mặt trong của căn mật thất.

Đây kì thực căn bản không chỉ là linh khí, mà bên trong còn bao hàm lấy khí tức kèm uy áp ý chí của hắn, mới có thể xuất hiện trạng thái như vậy.

Nhưng mà đương nhiên, mức độ phá hoại này không là gì với căn mật thất mà Lưu Chính Minh làm ra. Dù sao căn này cũng là tiêu tốn của hắn bao nhiêu tâm huyết mới có thể hoàn thành, bên trong ẩn giấu không chỉ là hơn 30 loại trận pháp khác biệt, đồng thời còn không thiếu cơ quan ẩn giấu lấy kiếm khí trấn giữ.

Đặc biệt, nếu như Tiện Tiện có mặt ở nơi nào, sẽ không thế không cảm thán:

“Cmn! Không chỉ cơ quan độc dược bị ẩn giấu sau đấy mà thậm chí ngay cả cơ quan tự huỷ cũng có luôn kìa?”

Đương nhiên, hiện tại Lưu Chính Minh đang ngưng thần tĩnh khí, đối ngoại giới cũng là không có để ý nhiều, đoàn linh khí này trên căn bản trở thành một vòng bảo hộ đối với hắn, cũng là một loại thủ đoạn tự vệ.

Nhập Thần cảnh.

Tại các vị diện khác, cùng cấp độ tương xứng cũng không có thiếu danh xưng, tựa như Đấu Vương, Hồn Vương, Tinh Vương. Hay tựa như sang một số vị diện khác tu tiên hay là tu pháp thì cũng tương ứng với Nguyên Anh cảnh hoặc cũng là Pháp Hồn cảnh.

Cảnh giới này so sánh Nhập Thánh cảnh chênh lệch không chỉ là ở thực lực, mà cũng là ở bản chất của sinh mệnh. Trong khi Nhập Thánh cảnh thọ nguyên trung bình là ở 500 năm ngưỡng cửa, thì Nhập Thần cảnh thọ nguyên cũng đã là 1000 năm đổ lên, chân chính thiên niên tuế nguyệt, nghìn năm thương hải tang điền.

Thực sự thì điều tạo ra khác biệt ở đây là gì?

Nhập Thánh cảnh tuy rằng siêu thoát lấy phàm nhân phạm trù, trong thân ngưng tụ lấy Võ đan, mới có thể tăng cường chính mình bản chất sinh mệnh. Tương tự như thế, Nhập Thần cũng có những biến đổi hoàn toàn khác biệt với Nhập Thánh cảnh, đặc biệt là ở... linh hồn.

Không sai, linh hồn thức hải.

Đây chính là một trong các căn nguyên căn bản nhất cấu tạo nên một ý thức hoàn chính, biểu dương một phần hạch tâm ngưng tụ của ý thức cũng không phải là không sai.

Đạt đến Nhập Thần cảnh, không chỉ có Nê Hoàn Cung ẩn chứa tinh thần được mở rộng, mà ngay cả Linh Hồn Thức Hải cũng đã ngưng thành thực chất, ẩn chứa bên trong công kích hoặc phòng thủ. Đây chính là một trong các sự khác biệt căn bản nhất của sinh mệnh, chính là biểu tượng của linh hồn.

Tất nhiên, sinh mệnh vốn là kỳ diệu như thế. Mỗi một hệ thống tu luyện khác nhau kết hợp cùng môi trường khác nhau chính là có hiệu quả khác nhau. Có thể ví dụ lấy: Một tên Hồn Vương của Hồn Ảnh đại lực xét về linh hồn lực lượng so sánh một vị Nhập Thần cảnh cường giả mạnh mẽ hơn rất nhiều, bất quá về mặt nhục thân chính là yếu bạo.

Tương tự, một tên tu luyện đến Nguyên Anh cấp bậc cường giả thì về mặt linh hồn thì sẽ mạnh mẽ hơn một tên Nhập Thần cảnh, yếu hơn Hồn Vương cảnh, bất quá nhục thân mạnh hơn Hồn Vương, lại yếu hơn Nhập Thần cảnh. Đây chính là một trong các khác biệt giữa các hệ thống tu luyện.

Hồn Ảnh đại lục tu luyện không thể nghi ngờ chính là lấy Hồn chứng đạo còn đường, còn Phi Vũ đại lục chính là lấy Võ chứng đạo, hai bên hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, đây trên căn bản cũng chỉ là hệ thống tu luyện nói chung, cũng không có đại biểu cá nhân. Ví dụ như Nhập Thần cảnh cũng có người tu luyện linh hồn công pháp, hoặc là Hồn Vương cũng có người tu luyện lấy nhục thân, đây chính là tuỳ vào từng cá nhân.

Đường nhiên, điều này cũng là nhìn vào thiên phú của từng người, cũng không thể vì đấy mà phán định mạnh yếu. Dù sao Đa Nguyên Vũ Trụ vô cùng vô tận, chủng loài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, không gì không thể. Mỗi một con đường, đều tồn tại lý do của nó.

Lưu Chính Minh chọn lấy con đường cụ thể cũng không có gì đặc biệt, thuộc về nội ngoại kiêm tu, nhưng mà nếu xét theo một hướng nào đó, cũng khá là đặc biệt.

Hỗn Chân Công cũng giống như việc ngưng kết Kim Đan, đối với việc đột phá Nhập Thần cành cũng là có vô số con đường, và việc Lưu Chính Minh làm, chỉ đơn giản là... chọn một trong những con đường khó đi nhất mà thôi.

“Phù~ Tất cả đã sẵn sàng, bắt đầu đột phá!” Lưu Chính Minh hai mắt nhanh chóng mở ra, rồi lại ngay lập tức khép vào.

Chỉ thấy hai tay của hắn biến đổi thủ ấn, các ngón tay vốn đang đan xen liền di chuyển. Toàn thân hắn linh khí sôi trào, luân chuyển linh tục quanh thân của hắn, trong nháy mắt hình thành chín chín tám một Đại Chu Thiên, xung quanh cũng lại liên tục phân tách, liên chuyển thành tam thiên Đại Chu Thiên.

Linh lực tán loạn khắp nơi, bắt đầu hình thành nên từng mạnh lưới, cắm tại vô số phương vị, khi thì biến thành từng đợt quang mang huyền ảo, khi thì giống như khí thôn vụ hải, biến chuyển liên tục giữa các trạng thái, với tần suất cùng cường độ ngày càng nhanh.

“Ù...ù....”

Chỉ thấy toàn thân trên dưới của Lưu Chính Minh liên tục bộc phát ra từng loại ánh sáng khác biệt, lúc thì tựa như Thái Dương chi Quang, khi thì tựa như Minh Nguyệt hàn ảnh, lại tựa Hãn Hải lam sắc.... Đặc biệt toàn thân trên dưới của hắn, từng đoạn khiếu huyệt cũng bắt đầu phát sáng, liên kết theo từng sợi kinh mạch.

Một đường, hai đường, ba đường,...

Toàn thân huyệt vị của Lưu Chính Minh từ trên xuống dưới giống như là một bản đồng ca ánh sáng hài hoà, quang mang phát ra dường như Tinh Thần trên trời cao, cũng bắt đầu diễn hoá ra đủ các thể loại hình ảnh. Có thiên, có địa, có sông núi, có lôi hoả, có phong vân,...

Có thần long đằng vân giá vũ, phiên vân đáo hải; có phượng hoàng lướt tại cửu thiên, quang mang vạn trượng; có huyền quy đáo hải thành vân, lãng dâng đại địa; có thiên hổ thân như thiên trụ, khiếu tận cửu thiên; lại có kỳ lân hạ mình, khẩu lệnh tinh thần,...

Các hình ảnh này giống như hoà vào nhau, cũng lại giống như hình chiếu lập thể, cũng lại giống như một thế giới sinh động như thật, gọi theo một cách khác, đây chính là...

“Sâm La Vạn Tượng, diễn hoá bởi linh lực, thành! “

“Kế tiếp, là Nê Hoàn Cung!”

Thanh âm trầm thấp của Lưu Chính Minh vang lên, lại cũng khiến cho các hình ảnh đấy càng trở nên ngưng thực. Tinh thần của hắn này cũng đã nội du vào bên trong Nê Hoàn Cung, nơi mà lúc này cũng đang nhấc lên từng đợt cuồng phong lôi đình.

Chỉ thấy bên trong Nê Hoàn cung, đó chính là một không gian vô cùng đặc biệt, vô sắc ảm đạm, bên trong lại có từng đoàn khí vụ, chiếm giữ lấy mọi ngóc ngách của cả không gian, bất quá lại cũng như bị giam cầm bởi một bích chướng vô hình mờ ảo.

Ban đầu, Nê Hoàn Cung của Lưu Chính Minh vốn là không có như thế này, chỉ là một mảnh không gian, bên trong ẩn chứa lấy từng đoàn vụ khí, miễn cưỡng có thể xem như sương mù. Bất quá nương theo cảnh giới của hắn càng ngày càng lên cao, tu vi cũng không ngừng được tích luỹ, từng đoàn khí vụ này bắt đầu bị mất dần không gian di chuyển, đành chỉ có cách dần dần ngưng tụ.

Thời gian tại bên trong không gian này khác biệt hoàn toàn cùng với thời gian ở thế giới, theo một cách nào đó, thời gian ở đây là một loại khái niệm tương đối, biến đổi liên tục theo các trường ý niệm của Lưu Chính Minh.

Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, đoàn sương mù này cũng đã ngưng tụ thành được đám mây, dưới sự cưỡng ép của không gian chật hẹp bốn phía, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tụ ngưng tụ, cuối cùng đây, đã hình thành nên một đám mây khổng lồ.

Chỉ thấy ngay tại lúc này, một đạo thân ảnh mở ảo bỗng dưng xuất hiện phía trên đám mây. Nằm ngay ngoài không gian bích chướng. Tuy rằng theo một góc độ thông thường mà nói, hắn không thể nhìn thấy được toàn bộ đám mây, ắt sẽ bị che khuất lấy một phần, bất quá điều này hiển nhiên không có xảy ra.

Không gian trước mắt hắn hiện ra giống như một trăm kính vỡ, hiển thị lấy tất cả góc độ của đám mây, kèm với tất cả các loại trạng thái.

Đây căn bản chính là một loại ý chí hoá thân của Lưu Chính Minh, có quyền kiểm soát gần như tuyệt đối ảnh hưởng của Nê Hoàn Cung.

Chỉ thấy hắn giơ một tay lên, trong miệng phát ra âm thanh nhàn nhạt:

“Cũng đã đến lúc rồi!”

Dứt lời, chỉ thấy nguyên bản vốn là hiền hoà đám mây, giờ khắc này lại giống như uy áp vô lượng, nhanh chóng xoáy tròn lấy, biến thành giống như một cơn lốc vòi rồng, lực lượng như muốn xé rách lấy bích chướng xung quanh. Luồng xoáy này đặc biệt mang theo trong mình đủ các loại hình thái khó có thể thấy được bằng mắt thường, có băng có lửa, có đao có kiếm, liên tục ma sát với không gian.

Nương theo một một vòng xoáy, trên ở ngay giữa trung tâm khu vực, nơi vốn là một bể tĩnh lặng không hơi đấy, tựa giống như bình yên bên trong hỗn loạn, cũng bắt đầu có tiếng “Tích Tích”.

Chỉ thấy, một đạo lôi điện dần dần xuất hiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.