Cậu ta đưa tay chùi ngang miệng rồi dốc bát xuống ra vẻ đã hết sạch. Tịnh Nghi thấy vậy chỉ cười rồi bước đến lấy cái bát đem nó đi rửa.
Triệu Nghiêm Thành đứng đấy cứ nhìn theo cái dáng vẻ của cô, trong lòng anh dường như đã nhận ra được 1 số cảm xúc khác biệt là gì.
Tối đấy, sau khi sắp xếp xong chỗ ngủ cho mình, Nghiêm Thành nhìn qua phía bên, Tiểu Ngốc đã nằm co trên 1 chiếc giường đơn nhỏ mà ngủ say, thi thoảng lại thấy cậu ta phất tay xua muỗi rồi gãi. Cứ nghĩ đến việc da thịt nhiều ngày chưa tắm rửa, Nghiêm Thành khẽ rùng mình 1 cái, anh đi đến lấy tấm chăm mỏng phủ lên cho cậu ta sau đó cũng đi ra ngoài.
Ở khu ổ chuột này không có nổi 1 ánh đèn đường, nếu không nhờ có ánh trăng ở trên hắt xuống, thì còn không thấy nổi Hứa Tịnh Nghi trong bộ đồ đen tuyền đang ngồi dựa vào con quái xế cùng màu của mình, trên tay còn cầm 1 điếu thuốc.
Triệu Nghiêm Thành thấy vậy tiến lại, không nói đã giật điếu thuốc trên tay cô ném xuống đất rồi lấy chân dập đóm tàn đi:
– Cô cũng biết cả hút thuốc sao?
Tịnh Nghi thấy vậy kỳ lạ lại không nổi cáu, còn đáp lời anh:
– Không thường xuyên! Bất quá mới hút! Tiểu Ngốc ngủ rồi sao?
Nghiêm Thành đứng bên cạnh cô, dựa vào chiếc xe motor hơi ngửa mặt nhìn lên màn đen chứa những đốm sáng li ti:
– Ngủ rồi! Kể ra vô lo vô nghĩ như cậu ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-ai-tham-bi-le/2553446/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.