Chương trước
Chương sau

Đêm đấy, trong căn phòng của bọn họ, đèn đã tắt tối đen, chỉ có ánh trăng bàng bạc nhạt nhoà hắt vào hiên ban công, không đủ soi sáng cái không gian lớn bên trong.
Qua cái thứ ánh sáng mờ mờ ấy, chỉ thấy trên chiếc giường lớn, bóng người đàn ông đang ôm trọn lấy 1 thân hình bé nhỏ vào trong lòng mình.
Sự tĩnh lặng diễn ra rất lâu, sau đó giọng nói trầm trầm của anh vang lên:
– Tình!
Gương mặt cô rúc vào ngực anh, như 1 chú mèo ngoan ngoãn khẽ “uhm” 1 tiếng đáp lại.
Anh nghe vậy mới tiếp tục nói:
– Gọi tên tôi được không?
Cô không thắc mắc, anh nói gì, thì cô liền làm theo như vậy:
– Đình Phong!
– 1 lần nữa được không?
– Đình Phong!
– 1 lần nữa!
Giọng của anh lúc này đã hơi lạc đi, cô dường như cảm nhận được vòng tay của anh trở nên da diết hơn, đối với yêu cầu ấy không hề thấy phiền, lại lần nữa gọi tên anh:
– Đình Phong! Đình Phong! Đình Phong!
Cô cứ lặp đi lặp lại 2 chữ đấy, như 1 tín ngưỡng cuối cùng của đời mình. Cho đến khi Đình Phong khẽ cọ cằm lên mái tóc của cô, bàn tay anh cũng len vào những sợi đen mượt ấy, gắt gao muốn giữ cho riêng mình, thật không dám nghĩ đến 1 ngày, anh không còn nghe được cô gọi tên mình, cảm giác đó như đứng giữa 1 chỏm đá bấp bênh, giọng nói của anh khàn khàn:
– Tình!…..Được rồi!…..Đủ rồi!….Cảm ơn em!
Cô nghe vậy mới ngưng lại, nhận ra được vai anh đang run lên, cô biết….anh đang khóc nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường….Thiên Tình hít 1 hơi sâu vì mũi cô cũng đang dần nghẹn lại:
– Đình Phong, hứa với em….1 chuyện được không?
Bọn họ, tâm đầu ý hợp đến mức, anh chỉ nghe vậy là biết cô muốn nói gì, mặc dù trong lòng anh không chắc mình có giữ nổi lời hứa hay không, nhưng vẫn vì cô mà đáp lại:
– Được!
Thiên Tình nghe thấy tiếng lòng của anh đang gào thét sau 1 chữ “được” vừa thốt ra, nước mắt cô lặng lẽ trượt dài xuống cánh tay mà cô đang gối đầu lên:
– Sau này….bất luận thế nào….anh cũng phải sống tốt….nhớ chưa? Nếu như gặp được người….
Nói đến đấy, cổ họng cô ứa nghẹn lại, cảm giác hô hấp bị chặn đến không thở nổi, cố gắng lắm mới có thể tiếp tục:
– …Khiến anh rung động…..vậy thì…..hãy cho mình cơ hội!
Lời cô vừa dứt, cũng là lúc cảm xúc của anh phá vỡ tường thành lý trí, anh ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên mái tóc của cô, rồi lại gắt gao áp mặt mình vào, giọng nói như khóc:
– Tình….tôi không biết….tôi không dám nghĩ đến….sau này….người đó không phải là em…….Tình của tôi làm gì nên tội….tại sao lại phải chịu…..những điều như vậy.??!!
Cô cũng khóc đến mức run lên không ngừng, nhưng vẫn cố không để cho bản thân phát ra những tiếng nức nở, còn cố cười hắt ra 1 tiếng:
– Có lẽ…..nhà họ Vũ….đã tạo nghiệp quá nhiều…..vậy nên phải trả giá. Nhưng thật ra….đi được đến đây, cũng đã đủ mãn nguyện rồi. Em chưa từng nghĩ….mình sẽ có ngày được bước cùng với nhau. Nhưng được anh nắm tay….được anh ôm vào lòng…..được nghe anh nói yêu em….nói thương em….anh nhìn xem….em còn gì để tiếc nuối? Đình Phong….cảm ơn anh vì đã đi cùng em 1 đoạn đường…..xem như chúng ta….không nợ cùng nhau.
Vẫn là 1 câu “nợ”! Ngày đó cô tự đâm mình 1 nhát nói với anh rằng 2 người không ai nợ ai. Hôm nay, khi cô sắp rời bỏ anh, nói với anh rằng 2 người không nợ cùng nhau. Rốt cuộc là giữa anh và cô, có tồn tại chữ “nợ” hay không, mà duyên phận vượt ngàn thiên ý để xếp cho họ gặp nhau, có nhau, bên nhau rồi lại phải chia xa theo cách nghiệt ngã như vậy.
Trong hơi thở của anh, nghe được cả âm thanh của cõi lòng đang vỡ nát, cầm không nổi cơn đau mà bật ra 1 tiếng nấc nhỏ:
– Em không còn gì để tiếc nuối…..nhưng tôi thì có…..tôi không muốn đi cùng em chỉ 1 đoạn đường.
Thiên Tình lúc này khẽ đẩy anh ra, cô ngước mặt lên nhìn anh, trong bóng đêm đã bao phủ lấy căn phòng, gương mặt của đối phương trong mắt họ tựa mờ ảo. Bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên ôm lấy 1 bên gương mặt anh, những ngón tay mềm mại tìm đến nơi khoé mắt của anh lau đi hàng lệ, giọng nói thanh mảnh vang lên trong khoảng không hơi thở vụn vỡ của anh:
– Đồ ngốc…..1 đoạn là anh thôi…..còn em….đã dùng cả 1 đời rồi!
Phải! Cô đã dùng cả 1 đời rồi, đem những giây phút cuối cùng trọn vẹn gửi đến anh….vậy anh còn không cam tâm chỗ nào? Có chăng là do 1 đời của anh dài quá, lại không thể dùng nó đánh đổi cho cô.
Sau câu nói đấy, cô khẽ rướn lên, từng chút đem bờ môi áp đến gần gương mặt anh, cho đến khi chạm vào miệng anh, cảm nhận được nó đang run lên, cô vẫn rất nhẹ nhàng ngậm bờ môi dưới của anh, dùng sự dịu dàng của mình xoa dịu cơn đau từ tâm, đem chiếc lưỡi len vào bên trong khoang miệng, truyền cho anh 1 chút hơi ấm từ trái tim yếu ớt này của cô.
Trong sự tĩnh lặng đấy, không còn nghe thấy giọng cô, cũng không còn nghe thấy lời anh, mà chỉ còn những ngọt ngào mỏng manh phát ra từ nụ hôn của 2 người.
Đêm nay, nụ hôn của họ mang theo 1 dư vị mới, có chút đắng nghẹn nơi cổ họng, có chút mặn chát của nước mắt thấm đầu lưỡi, có 1 sự thuần khiết bình dị không nhuốm dục vọng……và có 1 chút gì đó không đành.
******
Ngày hôm sau, đúng như những gì Âu Đình Phong đã liệu tính từ trước, ngay trong đêm hôm qua Vũ Thiên Trường đã bị theo và bắt tại trận khi đem thi thể của ba mình chở đi phi tang. Dưới sự tác động theo hệ tiền của anh, thì toàn bộ các trang mạng, báo chí truyền thông đều chỉ đăng tải tin tức liên quan đến nhà họ Vũ, từ đó những câu chuyện liên quan từng chút bị khui ra dần.
Việc Vũ Thiên Sơn còn có 2 đứa con gái của vợ cả đã đi biệt tích, việc cô thư ký trong Phi Á đột ngột lao xe xuống vực mà chết….tất cả mọi thứ chỉ cần liên quan đến nhà họ Vũ đều bị bung bét ra ngoài.
Dân tình được 1 ngày nhốn nháo bởi những tin tức thật sự chấn động, nhưng khi tất cả mọi người đang thở vội vì chưa hóng xong tin này đã có tin khác thì tại nhà riêng của Đình Phong, cô và anh hoàn toàn không nhìn đến.
Tiếng chuông điện thoại của Đình Phong vẫn réo liên tục trong gian phòng ngủ, mà anh thì vẫn đang rất cẩn thận đứng ở sau chải tóc cho cô, hoàn toàn không có 1 chút ý định nghe máy.
Thiên Tình ngồi trước bàn trang điểm, nhìn anh qua tấm gương trước mặt mà lên tiếng:
– Đình Phong! Anh thật sự không nghe điện thoại? Lỡ là chuyện quan trọng thì sao?
Anh không mấy để tâm đến chuyện đó, ánh mắt vẫn tập trung vào cô, bàn tay tỉ mỉ miết mái tóc mềm mượt của cô mà không ngừng loay hoay xem nên làm thế nào:
– Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện buộc tóc cho em sao?
Thiên Tình nghe vậy phải phì cười, sau đó cô vòng tay ra sau giữ tay anh lại mà nói:
– Đình Phong, nghe điện thoại đi đã!
– Buộc tóc cho em xong rồi tôi nghe!
– Đình Phong! Anh loay hoay nãy giờ cũng 30 phút rồi đấy, điện thoại đổ chuông cũng trên 10 lần rồi. Anh tính lúc nào mới buộc tóc xong cho em? Chuông đổ như vậy em cũng không yên lòng.
Nghe thế, Đình Phong đành chiều theo ý cô, anh đi lại phía bàn cầm điện thoại của mình lên, là cái tên của Thế Vỹ hiện đến. Đình Phong ấn nút nghe, không đợi cho bên kia nói gì anh đã lên tiếng:
– Tôi đang bận!
Nói 1 câu như vậy anh cũng tắt máy luôn, sau đó quay người đi lại nhưng chỉ được 1 bước chuông lại đổ. Âu Đình Phong sắc mặt tối đen đi, mà Thiên Tình thấy vậy còn liếc anh 1 cái ra ý nói anh nghe điện thoại cho tử tế. Thấy vậy, Đình Phong tiếp tục 1 lần nữa bắt máy, lần này anh nói dài hơn:
– Thế Vỹ, bắt đầu từ hôm nay cậu tạm đảm nhiệm vị trí của tôi. Mọi việc của Âu Gia tự quyết, không cần phải thông qua tôi.
Dứt lời là tắt máy, lần này nếu cậu ta còn dám gọi nữa thì anh sẽ đập nát luôn cái điện thoại. Nhưng có vẻ như Trần Thế Vỹ cũng đợi điều này lâu rồi thì phải, sau đấy không còn cuộc gọi nào nữa.
Đình Phong hài lòng quay lại chỗ cô, mà Thiên Tình thấy vậy chỉ khẽ cười:
– Anh không sợ ngày mai truyền thông đưa tin Âu Gia phá sản sao?
Đình Phong hoàn toàn coi nhẹ chuyện đấy, trong mắt anh lúc này chỉ ngắm nhìn mái tóc của cô làm sao để buộc lên cho đẹp:
– Cậu ta mà có năng lực khiến cho Âu Gia phá sản, thì tôi lại rất cảm kích, dù sao tôi cũng chán nó rồi. Cho thì không ai dám nhận, bán thì không ai mua nổi.
– Chán rồi? Đình Phong, Âu Gia không phải là sự nghiệp của anh sao?
– Dựng lên Âu Gia là vì tôi thấy rảnh rỗi muốn kiếm thêm chuyện để làm. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, có 1 việc đáng làm hơn.
– Việc gì?
Khi ấy, Đình Phong đã kết được 2 lọn tóc ở 2 bên, ngón tay anh nhẹ nhàng xen vào mái tóc của cô, lấy 1 phần tóc mai 2 bên rồi kéo về sau đầu, cố định lại bằng 1 chiếc kẹp tóc đá hình hoa. 2 lọn tóc kết cũng được anh ghim giữ ở phía sau, Đình Phong hơi cúi người xuống, áp gương mặt vào 1 bên mặt cô, nhìn thẳng vào tấm gương nhỏ mà nói:
– Buộc tóc cho em vào mỗi buổi sáng! Không phải là tôi chưa từng chạm vào, nhưng hôm nay có thời gian mân mê 1 chút, tôi mới biết tóc của Thiên Tình rất dài và mềm, có thể tạo được rất nhiều kiểu.
Thiên Tình nghe vậy lại hơi xoay đầu để ngắm tóc mình qua gương, sau đó cô khẽ mỉm cười rồi đứng dậy:
– Em đi thay đồ!
Đình Phong dành cho cô ánh mắt yêu chiều gật đầu 1 cái, cô cũng liền hướng đến phòng thay đồ. Ngay khi cô vừa đi đấy, sắc mặt của anh cũng trở nên trầm mặc, Đình Phong cúi xuống nhìn bàn tay của mình, những sợi tóc đen nháy của cô rụng xuống vướng lại trong những khe ngón tay của anh, sống mũi kéo đến 1 cảm giác cay xè.
– Đình Phong! Giúp em chọn đồ đi!
Thiên Tình đứng ở cửa phòng thay đồ quay lại nhìn anh, mà Đình Phong cũng vội vàng thu tay lại bỏ vào túi quần rồi hướng đến cô gật đầu:
– Được!
Đình Phong tiến đến phòng thay đồ, anh rất điềm đạm dạo quanh những giá treo y phục của cô, sau đấy lấy xuống 1 chiếc váy màu xanh trời nhạt, trên đấy có thêu hoạ tiết hoa văn trắng nhìn như mây, như hoa.
Thiên Tình không cần nhìn ngắm nó, với cô chỉ cần anh chọn là được. Cô đưa tay nhận lấy chiếc váy định quay đi nhưng Đình Phong giữ lại:
– Đây là phòng thay đồ rồi, em còn định đi đâu?
Nói rồi, anh đưa tay lên cởi cúc áo cho cô, Thiên Tình thấy vậy bất giác túm tay anh giữ lại. Thật ra giữa 2 người bọn họ vốn chẳng còn rào cản ngại ngùng nào, chỉ là có những thứ, cô sợ anh nhìn thấy.
– Đình Phong, để em tự thay!
– Tại sao tôi không được?
– Không phải không được, mà những chuyện này…..
Không để cô nói hết, anh đã cắt ngang:
– Tình! Tôi muốn giúp em thay đồ, được không?
Anh nói thế, cô cũng không còn cách nào để từ chối, Thiên Tình dần nới lỏng bàn tay rồi cũng buông ra. Khi ấy, Đình Phong cũng cởi hết dãy cúc áo của cô, 1 giây sau chiếc áo tuột khỏi người rồi rơi xuống sàn.
Trước mặt anh lúc này là 1 thân thể trắng như ngọc, chỉ có điều vài nơi đâu đó trên làn da ấy điểm những vết bầm tím, mẩn đỏ, ánh mắt của Đình Phong bỗng biến động nhẹ, nhưng sau đó vẫn ân cần cầm lấy chiếc váy mặc vào giúp cô. Bầu không khí này thật sự làm cô cay mắt:
– Đình Phong, có phải anh thấy…..
– Tình! Mẹ em lúc trước trông như thế nào?
Câu hỏi chen ngang lời cô khiến Thiên Tình sững lại mất vài giây, sau đó mới trả lời:
– Cũng đã rất lâu rồi, em chỉ biết mẹ rất đẹp. Mái tóc dài, da trắng, môi không tô son nhưng vẫn đỏ, hơn nữa mẹ rất hiền, thuộc kiểu phụ nữ dịu dàng. Nhưng tại sao anh lại hỏi về bà ấy?
– Bởi vì tôi nghĩ em giống mẹ! Nhìn sao cũng thấy Tình của tôi rất xinh đẹp!
Lời của anh vừa nói ra, bao nhiêu tổn thương thể xác trên cơ thể cô bỗng nhiên tiêu tan hết. Đột nhiên Thiên Tình nghĩ đến câu nói dở dang vừa nãy của cô là thừa rồi.
Khi ấy, Đình Phong đi vòng ra phía sau lưng cô giúp cô kéo khoá váy. Ánh mắt của anh đặt lên vết thương trên lưng cô, đồng tử bỗng nhiên co rút nhẹ.
Đình Phong cúi xuống, hôn lên vết thương của cô, hơi thở của anh khiến Thiên Tình bất ngờ chợt rùng mình:
– Đình Phong!
Cô gọi tên trong sự vô thức, khi ấy, Đình Phong cũng vòng tay lên ôm lấy, áp tấm lưng mảnh mai ấy vào lồng ngực mình, ánh mắt của anh đã đỏ bừng lên, Đình Phong kê cằm mình lên cầu vai của cô, thanh âm trầm trầm pha 1 chút khàn:
– Tình! Cảm ơn em!
– Cảm ơn em? Vì điều gì?
– Vì em đã vượt ngàn dặm ánh sáng để đến với thế giới 8 tỉ người này. Vì tất cả những gì xuất hiện từ lúc em có mặt trong cuộc đời tôi….nhờ đó mọi thứ trở nên ý nghĩa hơn.
Cô khẽ mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào khuôn mặt của anh:
– Còn không phải do Âu Đình Phong anh mang từ trường trên người sao? Nếu không thì Vũ Thiên Tình em cũng đâu thể vượt cả ngàn dặm ánh sáng để đến đây.
Khoé mắt anh đã ứa đọng nước, thanh âm có phần lạc đi:
– Vậy có phải….là do từ trường trên người tôi không còn nữa….nên không thể giữ được em?
Lời anh nói khiến lồng ngực cô co bóp mạnh, hàng lông mày lá liễu khẽ nhíu lại vì đau nhói:
– Không! Là vì lần này em đến vội quá, không chuẩn bị đầy đủ hành trang cho mình. Nếu như có thể có lần sau, mọi thứ sẽ được chu toàn hơn. Em nhất định sẽ đem trái tim nguyên vẹn nhất, đem 1 đời không vướng bận điều gì, chúng ta sẽ bắt đầu lại…..chỉ có 2 ta thôi.
Hơi thở anh phả ra có 1 chút nặng trĩu, bờ môi run lên khe khẽ:
– Được! Đợi lần sau….chúng ta bắt đầu lại!
Tất cả những gì có thể vào lúc này của 2 người họ, chỉ là những lời hứa hẹn vào lần sau…..nhưng chẳng ai trong 2 người biết được….lần sau đó….rốt cuộc là bao giờ? 10 năm, 100 năm, 1 ngàn năm, hay là…..không có lần sau đó.
Ngày hôm đấy, Thiên Tình nhờ anh đưa cô đến biệt thự nhà họ Triệu. Trong gian phòng khách sang trọng, cô ngồi đối diện với Triệu Nghiêm Tường, đặt xuống trước mặt ông 1 phong thư rồi nói:
– Bác Triệu, hôm nay cháu có chút đường đột đến đây mong bác bỏ quá cho. Cháu cũng sẽ không làm mất nhiều thời gian của bác nữa. Trong phong thư này, có địa chỉ nơi mà Triệu Nghiêm Thành đang sống.
Vừa nghe vậy, Triệu Nghiêm Tường có chút bất ngờ nhìn cô rồi lại nhìn sang Đình Phong:
– Đình Phong, cháu biết Nghiêm Thành ở đâu vậy sao còn không đưa nó về?
Đình Phong nghe vậy cũng lên tiếng:
– Bác Triệu! Xin bác hãy nghe Thiên Tình nói 1 chút.
Triệu Nghiêm Tường lúc này lại hướng đến cô, Thiên Tình cũng bắt đầu:
– Bác Triệu! Cháu hiểu được tâm trạng của người làm cha mẹ, luôn muốn cho con những điều tốt nhất. Cháu cũng biết 1 người ngoài như cháu, không có quyền hay tư cách gì để can thiệp vào chuyện nhà bác. Chỉ là 1 người ngoài như cháu, cũng không đành lòng chia rẽ uyên ương. Bác có biết những ngày qua Nghiêm Thành sống như thế nào không? Anh ấy tự nấu cơm, tự giặt đồ của mình, tự làm những việc mà trước giờ đều là có người hầu kẻ hạ. Nghiêm Thành không còn đến những nơi vui chơi hư hỏng, không còn tìm các cô gái nóng bỏng, trẻ đẹp. Không phải là vì anh ấy không có tiền, với vẻ ngoài sáng giá, sẵn sàng có rất nhiều cô gái chịu sa vào lòng Nghiêm Thành….nhưng anh ấy thật sự không còn hứng thú với những thú vui ấy nữa…..Người con trai mà bác đã phải đau đầu tìm cách thay đổi, giờ anh ấy đã thay đổi rồi…..vì 1 cô gái.
Triệu Nghiêm Tường lắng nghe lời cô mà rơi vào 1 khoảng trầm tư suy nghĩ, Thiên Tình tiếp tục nói:
– Ở bên trong phong thư, ngoài địa chỉ của Nghiêm Thành, còn có số điện thoại của cô ấy. Bác có thể lựa chọn, 1 là đến thẳng nơi đó bắt ép Nghiêm Thành về. 2 là hãy mở rộng tư tưởng, cho 2 người đó 1 cơ hội, thì gọi vào số điện thoại ấy….cô gái đó nhất định sẽ đưa con trai của bác về.
Triệu Nghiêm Tường nhìn xuống phong thư trên bàn, cũng là lúc Thiên Tình đứng lên, cô cúi đầu chào ông ta:
– Bác Triệu! Có những chuyện mà ta chọn cách nào đi nữa, thì sẽ cho chúng ta kết quả khác nhau, nhưng có 1 điều không thay đổi được, là chúng ta không thể quay lại được thời điểm ban đầu. Hy vọng bác suy nghĩ kỹ.
Nói rồi, cô nhìn sang Đình Phong, gật đầu với anh 1 cái, sau đó 2 người rời khỏi nhà họ Triệu.
Ngay khi cô và anh vừa đi, Triệu Nghiêm Tường cũng với lấy phong thư mở ra. Trong đấy không chỉ là địa chỉ và số điện thoại, còn có những bức hình chụp cuộc sống những ngày qua của Triệu Nghiêm Thành.
Ông Triệu ngắm nhìn rất lâu, sau đó gọi 1 người đến rồi đưa cho người đó tờ giấy mà nói:
– Gọi điện đến số này, nói con bé cùng với Nghiêm Thành về nhà ăn cơm.
– Vâng!
*******
Tại khu nghĩa trang của thành phố, Âu Đình Phong nắm tay cô đi đến 1 ngôi mộ đã lâu năm, trên tấm bia mộ có khắc 1 cái tên:
“Mẹ: Dương Cẩm Tú”
Đình Phong đặt lên ngôi mộ 1 bó hoa hồng trắng, sau đấy anh quỳ xuống. Thiên Tình thấy vậy có chút bất ngờ mà nhìn anh:
– Đình Phong, không….
Còn chưa kịp nói hết, anh khấu đầu trước di ảnh của bà, đôi mắt Thiên Tình cứ vậy mà đỏ lên.
– Cảm ơn mẹ đã đưa Thiên Tình đến với thế giới này.
Khoảnh khắc đấy, Vũ Thiên Tình cảm thấy rằng đời này của cô không còn gì hối cả. Nước mắt trượt dài trên gò má hao gầy, cô nhìn di ảnh mẹ mình khẽ mỉm cười.
“Mẹ! Anh ấy là người đàn ông của con, mẹ thích chứ? Sau này…chúng ta cùng che chở, phù hộ cho anh ấy nhé!”
Khi mà Đình Phong đứng lên xoay người nhìn sang cô, anh đưa tay mở rộng 1 bên thân áo choàng của mình ra, cô đã nở 1 nụ cười hạnh phúc đúng nghĩa mà bước đến len vào chung áo với anh.
– Lạnh không?
Thiên Tình khẽ lắc đầu 1 cái, Đình Phong lại nói:
– Chúng ta đi thăm Thiên Tâm nhé?
Cô gật đầu, bọn họ đôi chân sải bước cùng nhịp rời đi.
Bó hồng trắng trên ngôi mộ ở phía sau bỗng rung rinh dưới 1 cơn gió thổi nhẹ rồi nở rộ hơn.
Cô và anh sau đấy đi đến ngôi chùa đang giữ tro cốt của Thiên Tâm, thắp 1 nén nhang ở bài vị của em ấy.
Trước khi rời đi, Đình Phong quay sang cô lên tiếng:
– Thiên Tình, đợi tôi 1 chút!
Cô gật đầu 1 cái, anh cũng quay người bước vào chính điện, trụ chì của ngôi chùa trong pháp phục màu vàng ngồi trước tượng Phật gõ những nhịp mõ đều đều.
Đình Phong thắp 1 nén nhang rồi quỳ xuống trước các Ngài, thành tâm chắp tay hướng đến:
– Âu Đình Phong con trước giờ không tin vào thần linh, nhưng hôm nay con ở đây quỳ trước Người khẩn cầu chỉ xin 1 điều. Cuộc đời cô ấy đã khổ quá nhiều, nước mắt đã thấm đẫm cả đôi mi. Con xin Người mở rộng vòng tay, phát lòng từ bi, giúp cô ấy thoát khỏi tháng ngày trầm luân. Nếu có thể, con xin dùng kiếp này của mình, đổi cho cô ấy những tháng ngày về sau bình bình an an.
Anh khấu đầu 3 cái trước tượng Phật, sau đấy đứng dậy quay người trở ra, nơi đấy cô đứng đợi anh, trên môi nở 1 nụ cười hạnh phúc.
Khoảnh khắc ấy, bọn họ thật sự mong rằng thời gian có thể dừng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.