Bữa tiệc tất niên cuối năm đã không còn tiếng nhạc, cũng chẳng còn tiếng chúc mừng, chỉ có xôn xao những âm thanh dè bỉu và vô số nụ cười nửa miệng xem thường.
Ái Nghi chọn cho mình một góc đứng thật thoải mái, vừa nhâm nhi ly rượu vang, vừa thưởng thức nét mặt đau khổ của Lâm Thục Khuê khi đang dần lún sâu vào vũng lầy nhục nhã.
Cảm giác bị bao vây bởi những ánh mắt khinh miệt đó hơn ba tháng trước cô đã từng trải qua, chỉ khác là Lâm Thục Khuê còn được người cha yêu dấu kia chi tiền để bảo vệ danh dự, đến khi không giữ được nữa ông ấy mới buông.
Còn cô… Ông ấy chẳng cần biết phải quấy thế nào đã nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi nhà mặc cô sống chết đói khát cũng không quan tâm. Và khác thêm ở chỗ, cô bị người khác tính kế hãm hại, còn Lâm Thục Khuê thì tự hại chính mình, đây là quả báo mà cô ta xứng đáng phải nhận.
Nụ cười trên môi Ái Nghi đã trở nên âm hiểm nhưng lại rất thầm kín. Lúc Lâm Thục Khuê thất thần nhìn về phía này, màu đen trong tròng mắt cô đã ngập tràn những tia tội nghiệp, mày liễu khẽ nhíu lại, làm như rất cảm thông và thương xót cho nỗi nhục nhã của cô ta.
Đâu cần phải nhếch môi cười cợt, chỉ cần chọn cho mình một vị trí chói lóa giương cao ánh mắt thương hại kẻ thù, thì đó đã là sự khinh bỉ tột cùng dành cho kẻ thất thế và bại trận rồi...
Lâm Thục Khuê nhìn thấy nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-xac-lo-nga-vao-long-anh/2592932/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.