Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau Ái Nghi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa kéo dài, cô nheo mắt trở mình nhìn sang bên cạnh thì người chung gối đã rời đi. Có một nỗi luyến tiếc hiện rõ trong cô, trách sao đêm không dài thêm chút nữa!

Mang tâm trạng uể oải và cái thân đau nhức ra mở cửa phòng, người giúp việc cúi đầu chào cô một cái rồi mới lên tiếng chuyển lời:

“Ông chủ bảo cô xuống ăn sáng, ông nói có chuyện cần bàn.”

Ái Nghi đứng tần ngần một lúc, cơn buồn ngủ vẫn chưa vơi, nhưng rất tò mò muốn biết Lạc Xích có chuyện gì cần bàn bạc với mình?

Cô nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân, chợt ngây người nhìn lên tấm gương lớn cạnh bồn rửa mặt có một dòng chữ được vẽ tỉ mỉ bằng màu son đỏ.

“Trưa nay anh đợi em ở cuối đường. Hôn em”.

Ái Nghi mím môi, cúi đầu nhìn cây son Charlotte Tilbury yêu thích đã gãy mất chóp đầu nằm lăn lóc trong thùng rác mà máu trong cổ họng muốn trào ra khỏi khóe mắt. Lãng mạn đâu không thấy, chỉ thấy cơn thịnh nộ sắp biến thành dung nham thiêu đốt hết thảy mọi thứ tồn tại xung quanh. Nếu Lý An Thành có mặt ở đây, chắc chắn cô sẽ bẻ gãy anh ra làm hai mới hả được cơn giận.

Lau sạch dòng chữ chói mắt ấy đi, cô thay một bộ váy màu trắng xòe nhẹ dài ngang gối, đeo sẵn túi xách rồi mang khuôn mặt mộc hậm hực xuống lầu. Hai tên đàn em của Lạc Xích đã đi đâu từ sớm nên trên bàn ăn chỉ có một mình ông ta ngồi đó. Cô thu lại biểu cảm khó coi, miễn cưỡng cong môi, chậm rãi đi tới.



“Ba cho gọi con.”

Lạc Xích “ừ” một tiếng rồi bảo Ái Nghi ngồi xuống ăn sáng, bầu không khí giữa hai người luôn trong trạng thái vô cùng gượng gạo. Đợi phần bít tết trên đĩa của cô đã vơi hơn phân nửa, ông ta mới lên tiếng hỏi:

“Bộ phim con đang quay bao giờ thì đóng máy?”

Động tác tay của Ái Nghi hơi khựng lại, cô ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, nhẹ trả lời:

“Dự kiến khoảng đầu tháng tư sẽ hoàn thành thưa ba.”

“Vậy thì con sắp xếp nói với Cảnh Chiêu chuyện chấm dứt hợp đồng đi, ba đã bảo A Phúc và A Tùng đi xem nhà mới rồi, đợi con quay xong chúng ta sẽ trở về Vị Xuyên.”

Bữa sáng đã trở nên nhạt nhẽo, thịt thăn bò nhuyễn trong dạ dày cũng có cảm giác khó tiêu. Ái Nghi gác nĩa muỗng xuống bàn, dựa lưng vào ghế, thắc mắc hỏi:

“Tại sao chúng ta phải về Vị Xuyên? Sự nghiệp của con đang phát triển rất tốt mà, hơn nữa hợp đồng đã ký kết hai năm, đâu phải muốn hủy là hủy.”

Lạc Xích đã quen với việc sắp xếp và người tiếp nhận chỉ việc nghe theo, vậy nên khi con gái có dấu hiệu “ngỗ ngược” đối chất mình, sắc mặt ông ta ngay lập tức tối sầm lại.

“Sự nghiệp đang phát triển tốt? Con còn dám nói với ba câu này sao? Ba đã cho phép chưa hay là con lộng hành tự quyết? Con không nhớ mình xuất thân từ đâu à? Lỡ như những người ngoài kia biết đến băng nhóm của chúng ta thì bọn họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt gì? Có còn hào hứng tung hô hay dìm con bằng đống nước bọt cho đến chết! Nhớ cho kỹ, tên của con là Lạc Tử Di, chứ không thể là cái nghệ danh vay mượn của người đã khuất! Quay xong bộ phim này thì phải về Vị Xuyên với ba, chuyện hợp đồng con không nói thì để ba nói, ba có đủ tiền để đền cho con.”

Thái độ của Lạc Xích rất cứng rắn, mỗi lần ông ta nâng cao giọng thì vết sẹo dưới đuôi mắt cũng nở to ra khiến khuôn mặt càng thêm phần bặm trợn. Nhưng Ái Nghi nào phải là Lạc Tử Di mà khúm núm nghe lời, trước khi trùng sinh cô đã từng sống hơn hai mươi năm với một người cha chỉ biết la mắng và áp đặt, nên bây giờ cô không muốn phải trải nghiệm điều đó thêm một giây phút nữa.



“Thưa ba, năm nay con đã hai mươi hai tuổi rồi, con có ước mơ, có kế hoạch sống của riêng mình. Con không thể cả đời cứ trốn trong cái lồng mà ba tạo sẵn, con không phải là viên pha lê chạm nhẹ là vỡ, nhưng cũng chẳng phải cục đất sét mà ba muốn nặn thành hình gì thì nặn. Nếu ba sợ có một ngày người đời sẽ nhổ nước bọt vào mặt con gái của ba, thì ba rửa tay gác kiếm đi đừng đâm thuê chém mướn nữa là được!”

"Con dám ăn nói với ba bằng cái giọng phản nghịch đó à? Lạc Xích đập bàn đứng dậy, hùng hổ kéo tay Ái Nghi ra giữa nhà, quát nạt lớn tiếng:

“Đi, đi về Vị Xuyên ngay bây giờ, con với cái hư hỏng đến mức không dạy dỗ được nữa rồi! Ba cấm con từ nay trở đi phải ở yên trong nhà, không được giao du với bất cứ ai.”

Cổ tay Ái Nghi bị siết đến mức muốn gãy vụn, cô nhăn mặt đau đớn, vùng ra không được mà chống đối cũng chẳng xong. Tính tình của ông ta vừa quái dị, lại vừa nóng nảy, nếu còn tiếp tục một đấu một thì nói không chừng vài tiếng nữa thôi cô sẽ bị đem đi khỏi cái đất Thẩm Khấu này mất.

Tình hình cấp bách, lại không có đồng minh cứu trợ nên Ái Nghi đành dùng khổ nhục kế. Cô nắm cổ tay của Lạc Xích dùng lực cố gắng kéo lại, miệng gào to, khóc bù lu bù loa y như một đứa trẻ.

“Ba không thương con nữa, chuyện gì cũng bắt con phải làm theo ý của ba. Nếu có mẹ bên cạnh thì tốt rồi, chắc chắn mẹ sẽ bênh vực con, sẽ không quát mắng con.”

Quả nhiên nước mắt của cô có tác dụng, lực tay của Lạc Xích đã giảm dần, ông ta quay đầu lại nhìn cô, nửa muốn dỗ dành, nửa còn lại thì bất đắc dĩ. Tranh thủ lúc ông ta lơ là, Ái Nghi liền rút mạnh tay về, ôm lấy mặt khóc hưng hức.

“Con không muốn ở với ba nữa, con muốn đi tìm mẹ.”

Nghe con gái nói câu này sắc mặt Lạc Xích liền tái xanh, nhịp thở cũng trở nên hoảng loạn. Ông ta nắm lấy bả vai Ái Nghi lắc nhẹ, hạ thấp giọng trấn an:

“Đừng có nói bậy, mẹ con chết từ lúc con mới sinh rồi, trên đời này chỉ có ba mới thương con thôi.”

Tiếng nấc giả tạo của Ái Nghi hơi khựng lại, cô chỉ tìm lý do để thoát thân thôi không ngờ vô tình biết được thông tin này. Mấy hôm nay cô luôn thắc mắc không biết mẹ của Lạc Tử Di đang ở đâu mà không đi cùng hai cha con của Lạc Xích, thì ra là mất rồi.



Tạm thời bỏ qua chuyện đau buồn này sang một bên trước, trong tình trạng hiện tại chạy mới là thượng sách. Diễn xuất nhập vai là nghề của Ái Nghi, vậy nên diễn cảnh bi thương cũng chẳng khó khăn gì. Cô tiếp tục khóc lóc, lùi mạnh ra đằng sau điên cuồng lắc đầu.

“Ba nói dối, ba không thương con! Ba trả mẹ lại cho con đi!”

Nước mắt giàn giụa trên mặt Ái Nghi, cô lùi đủ sâu thì dứt khoát quay đầu, túm lấy dây túi xách trên bàn ăn rồi chạy thẳng ra cửa. Tài xế đã đậu sẵn ngoài cổng, cô mở mạnh cửa xe chui vào bên trong, nhìn ra phía ngoài không thấy ai đuổi theo mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ái Nghi có mặt tại phim trường lúc tám giờ sáng, mọi người thấy cô xuất hiện thì lập tức vây quanh hỏi thăm tình hình sức khỏe. Từ sau khi Lâm Thục Khuê bị đuổi khỏi Hoàng Phổ thì vị thế của cô ngày càng được nâng cao. Chỉ mới vừa quay lại đoàn phim mà cô đã nhận được vô số lời mời hợp tác với những nhãn hàng nổi tiếng, còn có vài kịch bản phim mới được gửi tới mời cô tham gia.

Hiện giờ cái tên “Lâm Ái Nghi” đang phất lên như diều gặp gió, tài nguyên nhận được cũng nhiều gấp mấy lần những nghệ sĩ cùng hạng khác ở trong công ty. Tất nhiên với độ “hot” của cô hiện tại thì Hoàng Phổ sẽ ưu ái cho cô nhiều hơn và đều này chắc chắn sẽ gây bất mãn với các nghệ sĩ khác. Nhưng đó lại là tín hiệu tốt cho Hoàng Kim, chỉ cần cô giữ vững phong độ thì những nghệ sĩ có nguy cơ bị đào thải hoặc bị đối xử bất công sẽ ra đi, lúc này chỉ cần Lý An Thành búng nhẹ ngón tay là sẽ thu về một món hời béo bở.

Bận rộn cả buổi sáng, thoáng chốc đã đến giờ nghỉ trưa. Ái Nghi đi vào trong khu vực nghỉ ngơi mà lòng bồn chồn vô hạn, lúc nãy cô có nghe đạo diễn nói Lý Cảnh Chiêu sẽ đích thân tới kiểm tra tiến độ quay phim, lỡ như hắn phát hiện cô không có ở đây thì phải làm sao đây?

Đang trong lúc rối rắm không biết phải làm thế nào, thì Tiểu Ánh - trợ lý riêng của Ái Nghi ghé vào tai cô nói nhỏ:

“Chị lấy quần áo của em hóa trang rồi lẻn ra ngoài đi, em ở lại đối phó giúp cho chị.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.