Dẫu Ái Nghi không muốn ân oán tình thù cứ kéo dài như vòng lặp mãi, nhưng mỗi khi chồng mình tức giận thì có nói thế nào anh vẫn gạt đi, huống chi kẻ gây rối lại là Lý Cảnh Chiêu nên muốn khuyên nhủ anh thì phải lựa thời điểm khác.
Cô nhận lấy ly nước uống một một hơi hết sạch, cảm thấy trong người không sao nữa nên muốn xuất viện ra về.
“Ở đây bức bối quá, mình về khách sạn đi anh.”
“Không được, lúc nãy em hít rất nhiều khói, đợi sáng mai bác sĩ kiểm tra thêm lần nữa rồi hẵng về.”
Anh vén góc chăn qua một bên rồi nằm xuống bên cạnh cô trên chiếc giường bệnh nhỏ. Ái Nghi gối đầu lên tay anh, bàn tay vân vê chiếc cằm được cạo râu sạch nhẵn, nhẹ hỏi:
“Sao anh biết em gặp nguy hiểm mà đến kịp lúc thế?”
Cô cảm thấy bọn họ giống như là đang đóng phim vậy, ở những khoảnh khắc quyết định đều kịp thời xuất hiện để giải cứu đối phương. Cô còn nhớ rất rõ buổi chiều tà ngày hôm ấy chàng trai có mái tóc màu xám khói của cô anh dũng đối đầu với bọn người của Lưu Túc, một tay ôm cô, một tay đỡ lấy con dao sắc nhọn, máu chảy đầm đìa mà không hề nhăn nhó than van. Và cũng chính ngày hôm đó mỗi người một hướng, nhưng cũng nhờ sự chia ly ấy mà bây giờ họ vẫn còn có thể ở bên nhau…
“Bên bệnh viện báo với anh là Lý Cảnh Chiêu mất tích, anh liền nghĩ ngay đến việc hắn sẽ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-xac-lo-nga-vao-long-anh/2592825/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.