Chương trước
Chương sau
Biết là đã muộn, biết là có sửa đổi cũng chẳng được gì, biết rằng lời hối hận trong tâm không thể khiến cho vong linh của người đã khuất vơi bớt những thương đau tầng tầng lớp lớp, nhưng ông đã biết sai rồi, chỉ tiếc là không còn cơ hội để bù đắp được nữa…

Lâm Doanh dúi lại tập hồ sơ vào tay Ái Nghi, cô nghẹn ngào nhìn ông, lệ đầy trong khóe mắt.

“Ái Nghi nghe được những gì chú vừa nói đấy, cho nên nếu còn điều gì muốn thổ lộ… chú cứ nói hết đi.”

Ông ấy ngước lên nhìn cô, đôi mắt già nua chợt lóe lên một tia sáng, cổ họng nghẹn ngào vô thức gọi một tiếng “Ái Nghi”. Từ trong làn nước mắt ông ấy vừa nhìn thấy gương mặt non nớt của đứa con gái bị mình ruồng bỏ, đôi tay run rẩy vươn ra nhưng chẳng dám chạm vào “ảo ảnh”, chỉ thẫn thờ nhìn ngắm rồi khổ sở nói một câu:

“Nếu có kiếp sau ba nhất định sẽ bù đắp cho con…”

Ái Nghi cụp mắt xuống, một khoảng lặng kéo dài nhưng chẳng còn ngột ngạt như ban đầu nữa. Lúc màng mi nâng lên cao, đôi mắt trong veo chỉ còn ý cười nhẹ nhàng dìu dịu.

“Không cần phải chờ đến kiếp sau, nếu như chú muốn… cứ xem cháu là Ái Nghi mà bù đắp, cháu không ngại gọi chú một tiếng ba đâu.”

Lâm Doanh gục đầu khóc to thành tiếng, ông rất muốn hỏi cô gái trước mặt có phải là Ái Nghi của mình không nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi hốc mắt cả hai người đều đã khô rát, ông ấy bước xuống xe, cầm theo túi hồ sơ mà Ái Nghi buộc ông phải nhận. Đi được một đoạn, ông ấy quay đầu nhìn lại, nói lớn:



“Nếu Ái Nghi có về trong giấc mơ của con, thì nhớ nói giúp ba… Kiếp sau ba nhất định sẽ thương con bé hơn tất thảy mọi điều quý giá ở cuộc đời.”

Ái Nghi nhẹ gật đầu, cô lẳng lặng nhìn ông chậm chạp bước vào nhà. Tảng đá nặng trĩu trong tim đã tan thành hòn sỏi. Đợi đến lúc con nhìn thấy được trong trái tim ba thật sự có Ái Nghi ở trong đó, con sẽ cho ba biết “Ái Nghi” vẫn còn sống trên đời…

***

Suốt mấy tháng nay công việc bận rộn nên Ái Nghi quên mất chuyện Lý Cảnh Chiêu vẫn còn chưa ra viện, cũng vì thế mà đơn khởi kiện hắn về tội cố ý phóng hỏa giết người của Lý An Thành vẫn chưa được thực thi. Cô nghĩ hắn chỉ bị gãy xương thông thường nhưng khi liên lạc với Tống Văn rồi đến địa điểm cậu ấy cho, ngước nhìn tấm bảng “Bệnh viện tâm thần” mà lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô gặp Tống Văn ở cổng bệnh viện, nghe cậu ấy nói sơ qua về tình hình của Lý Cảnh Chiêu mới biết sau khi tỉnh lại hắn xuất hiện triệu chứng rối loạn nhận thức, khi tỉnh khi quên, chẳng nhớ mình là ai, đến cả nói chuyện cũng không theo ý muốn của mình. Tống Văn có đưa hắn về nhà nhưng hắn cứ la hét đập phá, có khi còn tự ý đẩy xe lăn ra ban công đòi tự tử, bế tắc quá nên cậu ấy đành đưa hắn vào đây để bác sĩ chữa trị.

Ái Nghi đi theo một nữ điều dưỡng dọc theo hành lang vào khu nội trú của bệnh viện, cô ấy chỉ vào một chàng trai mặc bộ pijama màu xanh nhạt ngồi trên xe lăn gần bụi hoa mẫu đơn ở giữa sân, chậc lưỡi nói:

“Anh ta đấy, từng một thời làm điêu đứng biết bao tâm hồn thiếu nữ bây giờ trở nên điên điên dại dại. Suốt ngày cứ đòi nhổ hết bụi hoa ấy đi để trồng hoa hồng vào, không biết là đang tơ tưởng đến ai nữa.”

Ái Nghi cảm ơn nữ điều dưỡng rồi chầm chậm bước tới sau lưng Lý Cảnh Chiêu. Hắn đang ngắm nghía một bông hoa mẫu đơn màu hồng nhạt, chẳng biết là đang gửi gắm tâm tư gì vào đó mà thinh lặng mãi không dứt ra được.

“Anh có biết loài hoa này tên là gì không?”

Lý Cảnh Chiêu chậm rãi quay đầu về phía phát ra tiếng nói, hai mắt hắn hơi nheo lại, không biết người trước mặt là ai nhưng không hề đuổi xua như những người khác. Hắn quay đầu nhìn khóm hoa bên cạnh, nhẹ trả lời:

“Hoa Tử Di.”

Ái Nghi trầm mặc vài giây rồi lên tiếng hỏi tiếp: “Tại sao lại gọi là hoa Tử Di?”



Hắn rũ mắt buồn bã: “Vì không nhổ đi được.”

“Nhưng không phải anh đã nhổ được rồi đó sao?” Ái Nghi bước ra phía trước chỉ vào bụi hoa nhỏ rơi dưới chân hắn.

Lý Cảnh Chiêu ngước mắt nhìn cô, mắt xa xăm buồn vời vợi: “Không nhổ hết được.”

Ái Nghi sững sờ nhìn hàng hoa mẫu đơn dài dằng dặc, đáy lòng nặng trĩu: “Vậy tại sao anh lại thích trồng hoa hồng?”

Lần này hắn ngửa mặt lên nhìn trời xanh tít tận trên cao, khẽ nói: “Vì Ái Nghi thích.”

Ái Nghi giật mình, hỏi lại: “Ái Nghi sao? Anh có nhầm lẫn không?”

“Không! Ái Nghi thích hoa hồng!” Hắn nhìn cô khẳng định chắc nịch.

Cô lặng yên nhìn hắn, nếu là ngày trước cô nhất định sẽ há miệng cười to vì kế hoạch làm cho hắn si mê đã thành công vượt sự mong đợi, nhưng ngay lúc này đây sự hả hê ấy đã bay biến chẳng còn gì.

Trong tiềm thức khiếm khuyết của một kẻ “điên” chỉ còn lưu lại những kỷ niệm đứt gãy mà hắn cho là đẹp đẽ nhất, khi mà hắn vẫn còn theo đuổi cô diễn viên mới vào nghề tên là Lâm Ái Nghi, khi ấy hắn chưa biết cô chính là “Lạc Tử Di”, và chưa một giông tố nào quật ngã được sự kiêu ngạo ở trong hắn.

Nhưng mà hắn nào có hay, những bó hoa hồng tươi thắm mà hắn tưởng rằng người trong lòng sẽ thích thú nâng niu đều đã bị cô thẳng tay ném vào thùng rác. Tử Di hay Ái Nghi của hắn đều phỉ nhổ quả tim mà hắn tự mình moi ra để dâng hiến. Nếu hắn biết điều ấy sớm hơn thì liệu có đắm chìm trong đau khổ sâu như thế này hay không?

“Lý Cảnh Chiêu, tới giờ uống thuốc rồi!”

Nữ điều dưỡng đứng trên bậc tam cấp gọi Lý Cảnh Chiêu mấy lần nhưng hắn không quay lại, cũng chẳng có phản ứng gì, phải cho đến khi cô ấy ra tận nơi đón hắn mới biết người họ gọi là mình.



Hắn được nữ điều dưỡng đẩy xe lăn vào trong, đi được nửa đường hắn quay đầu nhìn Ái Nghi, nhẹ hỏi:

“Lần sau có tới nữa không?”

Ái Nghi chớp mắt nhìn hắn, mất một lúc lâu vẫn không thể trả lời, cô không muốn cho hắn thêm hy vọng, nên cuối cùng vẫn lặng thinh chẳng đáp.

Không nhận được một cái gật đầu, Lý Cảnh Chiêu cũng không có vẻ gì là thất vọng, hắn rũ mắt nhìn bụi hoa mẫu đơn héo úa dưới chân Ái Nghi, nhàn nhạt nói:

“Nhớ ném nó vào thùng rác nhé.”

Ánh mắt soi thấu ấy khiến Ái Nghi hơi rùng mình, lẽ nào những lần cô ném hoa đi hắn đều đã biết, nhưng nếu biết rõ tình trao đi chỉ nhận về lừa dối thì còn trân quý để làm gì? Tại sao trên đời lại có những người cố chấp đến như thế? An nhàn không muốn lại muốn ôm khổ lụy vào tim…

Cô nhìn những khóm hoa mẫu đơn được trồng thành hàng dài trong chậu rồi nhặt bụi hoa héo khô dưới chân mình lên, thở dài buồn bã: Rễ hoa nào có dài đến vô tận mà nhổ mãi chẳng xong, phải chăng do người không muốn quên nên mới trách sao hoa lại mọc dài khắp ngàn trùng thiên lý…

Hoa mẫu đơn không gai mà người còn không nhổ được, thì ôm ấp nhành hồng người chẳng sợ sẽ chảy ướt máu sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.