Biết là đã muộn, biết là có sửa đổi cũng chẳng được gì, biết rằng lời hối hận trong tâm không thể khiến cho vong linh của người đã khuất vơi bớt những thương đau tầng tầng lớp lớp, nhưng ông đã biết sai rồi, chỉ tiếc là không còn cơ hội để bù đắp được nữa…
Lâm Doanh dúi lại tập hồ sơ vào tay Ái Nghi, cô nghẹn ngào nhìn ông, lệ đầy trong khóe mắt.
“Ái Nghi nghe được những gì chú vừa nói đấy, cho nên nếu còn điều gì muốn thổ lộ… chú cứ nói hết đi.”
Ông ấy ngước lên nhìn cô, đôi mắt già nua chợt lóe lên một tia sáng, cổ họng nghẹn ngào vô thức gọi một tiếng “Ái Nghi”. Từ trong làn nước mắt ông ấy vừa nhìn thấy gương mặt non nớt của đứa con gái bị mình ruồng bỏ, đôi tay run rẩy vươn ra nhưng chẳng dám chạm vào “ảo ảnh”, chỉ thẫn thờ nhìn ngắm rồi khổ sở nói một câu:
“Nếu có kiếp sau ba nhất định sẽ bù đắp cho con…”
Ái Nghi cụp mắt xuống, một khoảng lặng kéo dài nhưng chẳng còn ngột ngạt như ban đầu nữa. Lúc màng mi nâng lên cao, đôi mắt trong veo chỉ còn ý cười nhẹ nhàng dìu dịu.
“Không cần phải chờ đến kiếp sau, nếu như chú muốn… cứ xem cháu là Ái Nghi mà bù đắp, cháu không ngại gọi chú một tiếng ba đâu.”
Lâm Doanh gục đầu khóc to thành tiếng, ông rất muốn hỏi cô gái trước mặt có phải là Ái Nghi của mình không nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi hốc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-xac-lo-nga-vao-long-anh/2592822/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.