Châu Liên lúc đầu không chú ý lắm nhưng sau khi anh đeo dây chuyền cho cô thì cô lại nhìn thấy trên bàn tay Dịch Tư Nghiêm có đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay cái. Điều đáng nói là nó cũng có màu đỏ giống như sợi dây chuyền kia. Châu Liên không nhịn được mà gặng hỏi: “Anh… chiếc nhẫn kia…” 
Chưa để Châu Liên kịp nói hết Dịch Tư Nghiêm đã giải thích. 
“Cũng không có gì, nhẫn này coi như là một món đồ chứng minh thân phận của tôi ở Dịch gia. Thường thì ở Dịch gia mỗi người đều có một chiếc nhẫn, màu sắc trên kim cương quyết định địa vị của người đó.” 
“Màu đỏ của anh chắc địa vị cao lắm đúng không?” Châu Liên thắc mắc hỏi. 
Dịch Tư Nghiêm nhìn đôi mắt ngây thơ của cô khẽ cười. Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào mái tóc mềm mượt mùi thơm của tinh dầu bạc hà nhè nhẹ vô cùng thoải mái. 
“Em nhầm rồi, màu này chỉ ở tầm trung thôi, người có địa vị cao nhất là ông nội tôi. Hôm nào nghỉ tôi sẽ dắt em qua đó gặp ông ấy…” Dịch Tư Nghiêm vừa nhìn cô cười vừa nói. 
Châu Liên nghe như vậy vội lắc đầu liên tục: “Không… không cần đâu. Thời gian ấy anh dắt tôi ra ngoài chơi thì vui hơn đấy! Tôi chưa từng tham quan thành phố này một lần nào kể từ khi tôi tới đây…” 
Châu Liên nói với đôi mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc. Cô vừa hy vọng có thể cùng anh ở chung một chỗ, lại hy vọng có thể sớm rời đi. Tâm trạng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773172/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.