“Nghiêm nhi, được rồi! Chuyện này tạm thời ông sẽ cho người điều tra lại. Trước khi có kết quả chính xác thì tạm thời chúng ta cứ chăm thật tốt cho người phụ nữ kia. Sau này có kết quả rồi tính sau.” Ông cụ Dịch bình tĩnh khuyên ngăn. 
Dù sao Dịch Tư Nghiêm cũng đoán trước được chuyện này nên cũng không phản ứng dữ dội lắm. Anh cười khẽ sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng về phía cô út của mình mà nhấn mạnh. 
“Cô út suy cho cùng cũng là phận nữ đã gả đi. Cho dù Vận Chung Chi cũng là con cháu nhà họ Dịch nhưng về phần thừa kế tài sản thì hình như không có phần của anh ta. Cô cứ chăm lo cho nhà họ Vận đi còn Dịch gia không khiến cô phải bận tâm nhiều như thế…” 
Dịch Tuyết Ái bị những lời nói kia làm cho càng tức giận. Bà ta hừ nhẹ một tiếng rồi bỏ đi. Nhưng bước chân còn chưa đi được bao xa đã bị Dịch Tư Nghiêm lớn tiếng cảnh cáo: “Cô út có thể tham lam tài sản, tôi không quan tâm nhưng một khi đã đụng tới người của Dịch Tư Nghiêm là tôi đây thì cho dù chỉ là một sợi tóc tôi cũng sẽ không bỏ qua, mong cô út có thể nhớ những lời tôi nói ngày hôm nay.” 
Dứt lời bước chân của Dịch Tuyết Ái càng nhanh hơn, cuối cùng thì bóng dáng cũng không còn trong tầm mắt của Dịch Tư Nghiêm nữa. Tiếng cánh cổng mở ra như thông báo người phụ nữ kia đã rời khỏi biệt thự. 
Ông cụ Dịch nhìn ánh mắt của Dịch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773166/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.