Hai ngày sau khi rời khỏi bệnh viện tới Macao điều tra sức lực của anh dường như bị cạn kiệt. Bởi vì sức khỏe không ổn định nên có một vài việc anh đã giao phó cho cấp dưới. Dịch Tư Nghiêm bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi một chút, đợi tối khi có kết quả xét nghiệm từ bên quân y chuyển tới anh sẽ tiếp tục điều tra.
Châu Liên thấy Dịch Tư Nghiêm tự nhốt mình trong thư phòng thì có hơi hụt hẫng. Cô đứng ở bên ngoài một lúc lâu do dự không biết có nên vào bên trong hay không nữa.
“Em đứng ngoài đó làm gì? Còn không mau vào đây?” Giọng của Dịch Tư Nghiêm từ bên trong thư phòng vọng ra khiến Châu Liên sực thức tỉnh.
Cô vốn dĩ có chuyện muốn nói với anh, nhưng lại không biết rằng đây có phải là thời cơ thích hợp hay không nữa.
Cạch!
Châu Liên đẩy cửa đi vào, gương mặt vừa rồi chứa bao nhiêu lo lắng muộn phiền chợt thay đổi thành một nụ cười hiền dịu khiến Dịch Tư Nghiêm vừa nhìn một phát liền cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
“Lại đây…” Anh gọi cô.
Châu Liên đi tới bên cạnh anh, càng gần cô càng rõ gương mặt tiều tụy kia. Hai mắt có chút cuồng thâm, cả gương mặt vẫn toát lên sự lạnh lùng vốn có nhưng ẩn sâu bên trong có thoáng qua sự mệt mỏi.
Dịch Tư Nghiêm thấy Châu Liên đứng bên cạnh mình vội vỗ tay lên đùi: “Nào, ngồi đây…”
Châu Liên khẽ cười ngượng, có điều cô vẫn ngồi lên đùi anh. Một tay cô vắt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773128/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.