Từ Lâm Thần đang đứng trước cửa nhà cô, cả mặt ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Trên xe đạp của anh ta buộc rất nhiều đồ. Châu Liên ngây ngốc một chút rồi mới phản ứng lại.
“Anh tới đây làm gì? Còn đem theo nhiều đồ như vậy?”
Từ Lâm Thần dựng chân chống của xe xuống, tháo dỡ đồ được buộc sau xe xuống, cẩn thận để trước cửa nhà Châu Liên. Châu Liên vội đứng chặn anh ta lại.
“Tôi hỏi anh đang làm cái gì? Sao lại mang nhiều đồ tới nhà tôi như vậy?” Giọng Châu Liên có chút vang.
Từ Lâm Thần đặt đồ xuống, anh ta dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán mình. Thở một cái rồi mới trả lời Châu Liên.
“Ai nói tôi mang đồ cho cô?”
Châu Liên lại thấy khó hiểu. Đồ đã đặt trước cửa nhà rồi, lại bảo không mang tới cho cô? Anh ta đang đùa cô đấy sao? Hay là vị bác sĩ này gặp vấn đề về não bộ rồi? Không đúng nếu có vấn đề về não bộ thì anh ta đâu thể làm bác sĩ được…
“Vậy anh đặt trước cửa nhà tôi làm gì?” Châu Liên chất vấn.
Từ Lâm Thần đưa hai tay ra rồi bĩu môi: “Tôi đi vứt, không được sao?”
“Cái gì? Vứt? Anh coi nhà tôi là bãi rác sao?”
“Vậy không phải ư?”
Châu Liên ngoảnh mặt lại trông ngôi nhà xập xệ của mình. Đúng là cũng giống thật, có điều cô chỉ công nhận trong lòng thôi, còn trước mặt Từ Lâm Thần thì đừng hòng.
“Bác sĩ Từ, tôi nghiêm túc yêu cầu anh mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773073/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.