Đúng như dự đoán của Từ Lâm Thần, hai ngày sau có một đoàn xe hơi dừng bên dưới chân núi. Lần này không chỉ có vệ sĩ của Từ gia mà còn có cả bà Trương Mẫn đi cùng. Trương Mẫn đứng bên ngoài căn nhà gỗ của Từ Lâm Thần gõ mấy tiếng, có điều gõ mãi cũng chẳng thấy người ra mở cửa. Cuối cùng bà ta đành dùng vũ lực, sai mấy người đứng bên cạnh mình phá cửa.
Rầm!
Cái cửa được xử lý chưa tới hai phút. Tiếng động mạnh làm Từ Lâm Thần đang tắm vội khoác tạm khăn tắm rồi chạy ra ngoài. Anh sững người khi nhìn thấy mẹ mình đang ngồi chễm chệ giữa nhà.
“Mẹ, mẹ tới đây sao không báo với con một tiếng…” Từ Lâm Thần vừa cười vừa nói vẻ nịnh nọt.
Nhưng bà Trương Mẫn có vẻ rất dứt khoát hất tay con trai mình ra, vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh giữ tay giữ chân Từ Lâm Thần lại. Từ Lâm Thần vùng vẫy, vừa gượng cười vừa nịnh nọt lão tổ tông kia.
“Mẹ, có chuyện gì từ từ nói không được sao? Con là con trai ruột ngoan ngoãn, hiểu chuyện biết nghe lời của mẹ mà…”
Trương Mẫn bỏ cái gương mặt tối sầm của mình xuống thay vào đó là nụ cười ‘thân thiện’, nó ‘thân thiện’ tới mức khiến Từ Lâm Thần sởn da gà.
“Con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện biết nghe lời của mẹ, mẹ hỏi con người phụ nữ kia ở đâu?” Trương Mẫn nghiến răng lớn tiếng.
Từ Lâm Thần từ thuở bé chưa từng thấy mẹ mình hung dữ như vậy, à không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773069/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.