*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Lữ Hỉ Doanh hỏi lại: "Sao con không tự mà đi xin?"
Tần Tuyển đặt máy ảnh xuống, ưu nhã đứng dậy, "Vậy con tự mình đi cũng đúng."
Lữ Hỉ Doanh vội vàng đè anh lại, "Khoan khoan khoan, con tránh xa nha đầu ấy ra một chút!"
Tẩn Tuyển vô cảm nhìn bà.
Lữ Hỉ Doanh cũng lẳng lặng nhìn anh.
Hai mẹ con trầm mặc như người gỗ.
Tầu Tuyển đeo kính, gọng mạ vàng, dưới tròng kính là đôi mắt rất thật ôn nhu. Chính là cái loại thoạt nhìn văn nhã ôn nhu!
Đương nhiên, chỉ là "thoạt nhìn".
Ba giây sau, Lữ Hỉ Doanh chịu thua, "Mẹ đi mua cho con, đừng có làm hư nha đầu kia đấy, con có nghe không?"
Tần Tuyển một lần nữa ngồi xuống đất, cười khẽ, hỏi:
"Từ khi nào mà con không đứng đắn như vậy thế?"
Lữ Hỉ Doanh không nhịn được, đáp: "Con mẹ nó, con chỗ nào cũng thật sự thiếu đạo đức!"
Tần Tuyển: "..."
Càng than càng ức, Lữ Hỉ Doanh nói: "Con có nghe mẹ nói không hả?"
Tần Tuyền nén cười, ngẩng đầu đáp:
"Mẹ, con thật sự không có hứng thú làm hư nha đầu kia. Cam đoan với mẹ, nếu con làm hư em ấy, con liền thiểu năng không qua nổi môn [1]."
Lữ Hỉ Doanh rốt cục thở ra, thề độc như vậy còn được!
Bà là kiểu người ngượng ngùng, tuy lớn tuổi nhưng vẫn thích ăn kem mà những cô gái trẻ thường ăn. Lữ Hỉ Doanh cầm túi bảo vệ môi trường đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-nhin-em-an-rat-ngon/1735771/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.