Lăng Vũ Huyền tiếp tục đi dạo lung tung việc gặp cô gái kia giống như một bước đệm nhỏ trong cuộc đời của cô.
Lăng Vũ Huyền từng là một nhạc sĩ nghiệp dư, cũng từng là một nghệ sĩ dương cầm. Cô yêu âm nhạc vì cố gắng như thế nào cũng được trả lại một cách xứng đáng, không giống như tình yêu.
Yêu càng xâu thì càng đau thương, nguyên chủ trước kia lúc bị nam chính xuống tay thảm xác cô ấy cũng không oán ai cả chỉ lặng lẽ mĩm cười chúc người đó hạnh phúc.
Nghĩ như vậy cô liền thở dài, tội gì cô ấy phải làm như vậy chứ cô ấy yêu nam chính một cách hèn mọn như không mong muốn được đáp đền chỉ hy vọng người đó không yêu cô ấy vậy hận cô ấy cũng rất tốt.
Cô cảm thấy tình yêu rất dịu kì, tình yêu có thể thay đổi cả một con người, nó có thể làm con người đẹp lên tốt lên nhưng nó cũng sẽ làm con người xấu đi tệ bạc đi.
Chỉ là cô ấy vẫn giữ được một phần tâm hồn của mình không bị xã hội vấy bẩn, thật ra sống qua bảy kiếp người Lăng Vũ Huyền rút ra một kết luận : ' Tất cả chúng ta đều sống trong cống rãnh, mọi người đều như vậy, sống thêm một ngày sẽ thối nát đi một chút'
Tình yêu của nguyên chủ lại không nhiễm những thứ thối nát kia...
Có lẽ cô ấy chính là nữ phụ khác nhất trong những quyển tiểu thuyết cô từng đọc, chỉ là hạnh phúc sẽ mỉm cười với cô ấy nếu cô ấy chịu nhìn xa hơn chịu mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-kiep-nu-phu-nam-phu-nguoi-dung-co-qua-dang/1414743/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.