Đêm đã về khuya, Tiểu Úc được Ivan đưa về trường, cô nghĩ lầnnày Ivan sẽ xin phương thức liên lạc với cô, bởi vì hôm nay bọn họ thực sự rấtvui vẻ.
Cô đẩy Ivan ngã xuống biển, nhìn anh bị nước biển làm quầnáo ướt sũng thì sảng khoái cười nhạo. Bọn họ chân trần rượt nhau trên bãi biển,cùng cười vui, mở ra hai tay đón gió biển; bọn họ ngồi ở bờ biển uống bia, anhta còn giúp lau đi bia chảy xuống khoé miệng, cô giúp anh gạt ra những hạt cátdính trên tóc
Bọn họ nằm trên bờ cát đếm sao, anh nói từ tình yêu củaPushkin*, đến bài “Thoa đầu phượng”** của Lục Du từ ngàn năm trước. Cô lại bàntừ bài “Giang thành tử”*** của Tô Thức, đến cả tập truyện “Sáu giấc mộng”**** củaQuỳnh Dao.
Bốn người họ đói đến rã người mới vào một quán ăn nhỏ. Cô ởtrong quán, ăn một chén cơm cực lớn, đó là chén cơm ngon nhất mà cô từng ăn.Nhưng anh ta vẫn không xin số điện thoại, thậm chí ngay cả hẹn gặp lại cũngthèm không nói với cô. Mặc dù có chút thất vọng, Tiểu Úc vẫn im lặng….Bèo nướcgặp nhau, cần gì phải bận tâm chứ!?
Vừa về phòng ngủ, Tiểu Úc mệt mỏi ngã quỵ ở trên giường, hôto: “Cứu mạng a!”.
Lăng Lăng đang chuẩn bị ôm một chồng sách vở thật dày đi racửa, giương mắt nhìn quần áo của cô, thấy trên chân cô có dính cát, ra vẻ khônghiểu hỏi: “Cậu mới từ sa mạc Sahara trở về à ?”
“Uh , tớ mới đi bộ về, thật là xa a.”
Lăng Lăng cười cười, không nói chuyện.
Tiểu Úc nhìn chồng sách trong lòng Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khong-khoi-su-diu-dang-cua-anh/85093/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.