Lăng Lăng che mặt xông ra ngoài, Dương Lam Hàng do dự mộtchút rồi vẫn đuổi theo. 
Để không quấy rầy bọn họ, tôi ngồi xuống một mình tiếp tục uốngcà phê. Ly cà phê còn chưa uống xong, chợt nghe Tiếu Tiếu cầm điện thoại hétlên sợ hãi thảm thiết, “Đã xảy ra chuyện! Thầy Dương đã xảy ra chuyện!”. 
Vẻ lo lắng về điều chẳng lành nhất thời bao phủ toàn bộphòng giải trí, tiếng nhạc cực kỳ chói tai, giống như thổi mạnh thần kinh. 
…… 
Trong bệnh viện, người nào đi ngang qua cũng đều nhiễm mùinước khử trùng khiến người khác nôn mửa. 
Thế nhưng tôi đã quên ghét cái mùi kia vì trong tâm trí tôiđều là máu tươi vừa mới thấy ở bên đường, cùng với tấm kính chắn gió dính máu đỏbị vỡ vụn. 
“Có một cô gái lúc qua đường không để ý thấy cái xe đang chạytới. Cũng may có một người trẻ tuổi đẩy cô ta ra……” Một đám người qua đường cònvây quanh ở nơi đó giống như đang kể lại chuyện xưa, nói đến mức nước miếng baytứ tung, làm như sinh mạng và sự đau đớn của người khác đối với bọn họ mà nóichỉ là một câu chuyện. 
Trong khi nghe vào tai tôi, từng chữ cứ như mũi nhọn. 
Tôi tìm thấy Lăng Lăng ở góc tường, cô ấy gục đầu lên đầu gốikhóc nức nở. 
Tôi ngẩng đầu nhìn đèn ở phòng giải phẫu đã tắt… 
“Thầy Dương…” Tôi ôm một tia hy vọng hỏi: “Thầy ấy không cóviệc gì chứ?” 
Cô ấy không trả lời, tiếng khóc càng thê thảm. 
Khi tôi còn muốn hỏi tiếp thì tờ giấy nhàu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khong-khoi-su-diu-dang-cua-anh/3279270/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.