Trầm mặc một lúc, hơi thở Lăng Lăng dần dần bình ổn . Cô khẽvuốt những sợi tóc đen trên trán, mắt hoe hoe đỏ nhưng quật cường.“Thầy Dương,nể tình thầy là thầy của em… Em không so đo, nhưng em hy vọng sau khi tốt nghiệpThạc Sĩ sẽ không gặp lại thầy…”
“Em ghét anh vậy sao? Cả một cơ hội cũng không cho anh?”
“Cơ hội?!” Vẻ mặt Lăng lăng cố nén mệt mỏi, cười nhạo,“Thầyyêu em! Thầy yêu điều gì ở em? Thầy hiểu em được bao nhiêu?”
Dương Lam Hàng nhìn cô, đôi mắt khẽ chớp như ánh sáng trongđêm, giọng anh trầm thấp như tiếng đàn violon mà uyển chuyển.
“Không ai có thể hiểu em bằng anh! Em mặt ngoài luôn giả vờkiên cường, giả vờ không sao, kỳ thật em cũng yếu đuối và sợ hãi sự mất mát nhưnhững cô gái khác. Em thích nói lời lạnh nhạt, đùa cợt cuộc sống, đó là vì đáylòng em cô độc, nên mới cố ý ở trước mặt người khác dùng nụ cười che dấu nỗiđau trong lòng. Em chưa bao giờ đối xử tốt chính mình, bởi em hy vọng sẽ có ngườicẩn thận quan tâm, che chở, chăm sóc em…”
Lăng lăng ngẩng đầu nhìn anh, dưới ánh sáng xanh nhạt, sắc mặtdần dần ửng hồng.
Không phải vậy chứ! Rất đặc sắc a ! Nếu đã bắt gặp nhất địnhkhông được bỏ lỡ cơ hội! Mối tình kinh điển thổ lộ tình cảm nhất, bi tráng nhấtđang diễn ra…
Đừng nói nụ cười Lăng Lăng cứng ngắc, như bị điểm trúng huyệtngốc. Ngay cả Tiểu Úc thiếu chút nữa vì lời thổ lộ của Dương Lam Hàng suýt phấnkhích vỗ tay. Ai nói người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khong-khoi-on-nhu-cua-anh/2086557/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.