Đêm đã rất khuya rồi, không biết là ai đang ngáy.
Tiêu Hữu Phàm bò dậy ngồi dựa vào tường xong: “Em không tò mò sao?”
Đã xuất hiện một lúc rồi, bạn nhỏ vong linh không tính hỏi xem vì sao anh ta ngủ một giấc cũng xém chút nữa dọa chết chính mình sao? Không tò mò anh ta đã trải qua chuyện gì, mới sợ “giường”, sợ không gian giam cầm nhỏ hẹp như vậy sao?
“Tôi nên tò mò sao?”
Đường Nghiên Tâm trợn mắt, hơi hơi nâng cằm lên nói: “Thân thể loài người vô dụng, tâm hồn cũng vô cùng mong manh. Vào lúc quyết định lập đội với mấy người, tôi đã nói với bản thân: mặc kệ sau này trong lúc chung sống với nhau, mấy người lộ ra tật xấu gì, tôi cũng không nên cảm thấy ngạc nhiên! Dù sao…… loài người chính là sinh vật tệ hại như vậy.”
Còn có chuyện tồi tệ hơn đưa hai đứa con ghẻ loài người qua cửa sao?
Không có!
Cuộc sống không dễ dàng mà, Đường Đường than thở!
Tiêu Hữu Phàm: “Lập đội cùng loài người tệ hại như anh đây, thật là vất vả em rồi……”
Vậy mà anh ta lại trông cậy vào cái miệng chó không thể mọc ngà voi này?
Đường Nghiên Tâm nheo mắt lại đầy nguy hiểm.
“Anh lại đang chửi thầm tôi!”
Tiêu Hữu Phàm: “Khụ khụ khụ khụ……”
Đường Nghiên Tâm thật sự cảm thấy loài người kỳ lạ, ví dụ như Tiêu Hữu Phàm rõ ràng sợ cô, nhưng lại không quản được cái miệng của mình! Trí lực của tên này thật sự là A sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619224/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.