Đi đến cửa phòng, Tiêu Hữu Phàm mới nhớ ra, hắn lại phải nằm vào trong “quan tài”.
Nhỏ nhoi yếu đuối, vô tội, đáng thương thêm sự sợ hãi!
“Bà cô của tôi ơi…… Bà cô ơi! Lát nữa em nhất định phải cứu anh đấy!”
Đường Nghiên Tâm lạnh lùng vô tình: “Đừng động vào tôi! Mau chóng cút vào trong.”
Đẩy cánh cửa lề mà lề mề như vậy, lát nữa bị cảnh vệ nhìn thấy lại qua đây quát cho một trận.
Nào ngờ Tế Mỹ đi tới, Tiêu Hữu Phàm không thể mất mặt ở trước người đẹp, lúc này mới chịu di chuyển bàn chân vàng ngọc đi vào bên trong.
Tế Mỹ: “Tiêu Hữu Phàm, hôm nay cảm ơn anh.”
Tiêu Hữu Phàm: “Cô gọi tôi là A Phàm, Tiểu Hữu đều được. Hai chúng ta đều là khách lưu lạc chân trời, cùng chung hoạn nạn, gọi tôi là Tiêu Hữu Phàm cô cũng quá khách sáo rồi.”
Du Chính Hổ: “A Phàm…… Tôi thấy gọi thẳng là A Phàm cũng được.”
“Thật ngại quá, hắn không phải cố ý đâu.”
Phái Phái nhanh chóng kéo một cánh tay của hắn ta, đẩy hắn ta vào “bao con nhộng”: “Anh vào trước đi, bận cả ngày trời anh không mệt sao?”
Ý ngầm, đừng có chọc bọn họ.
“Không sao,” da mặt của Tiêu Hữu Phàm đủ dày, cười cười với Phái Phái. Cứ như không nghe thấy lời của Du Chính Hổ vậy, tiếp tục tỏ ra ân cần với Tế Mỹ, chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.
Tế Mỹ cắn môi dưới lén nhìn cô bé ngồi trên thảm một cái, lại dịu dàng nhìn Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619218/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.