Anh bị cà lăm à?
Giọng nói kia tạm dừng hồi lâu mới đáp: [ Không phải, tôi chỉ không quen cách nói chuyện này mà thôi. ]
Anh ăn luôn cả đao linh nguyên bản à?
[ Thật sự xin lỗi ]
Không cần phải xin lỗi!. Dù sao cũng là linh thể bám vào vũ khí của tôi, anh khiêm tốn, hữu dụng hơn nhiều so với tính cách kiêu ngạo như nó.
[ Rất vui khi được phục vụ ngài, chủ nhân!]
Không cần cố ý nói những lời đó để che giấu thân phận, tôi biết anh là ai!
[……]
Đao linh không nói gì, Đường Nghiên Tâm “tâm ý tương thông” với anh nên hoàn toàn cảm nhận được cảm xúc chân thật của người nào đó. Lúc hai người bắt đầu trò chuyện, cảm xúc của anh ấy tựa như ngọn núi lửa đang “tỉnh giấc” phun trào dung nham.
Có lẽ bị dọa sợ mất rồi, nên đầu óc người nào đó hoàn toàn trống rỗng.
Tùng Cách, tôi biết là anh!
[……]
Tốt lắm, lời này vừa nói ra, Tùng Cách tựa như chiếc máy tính bị nóng quá mức, tự động tắt nguồn.
Đường Nghiên Tâm chỉ có thể đưa ý thức mình về thế giới thực trước, sau đó mới tới lữ quán trò chuyện trực tiếp với đao linh hay nói cách khác là boss khu vực Tùng Cách.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến khu dịch vụ, xe bus còn chưa kịp dừng hẳn thì Tiêu Hữu Phàm dán mặt sát vào cửa kính xe, thấy rõ dòng chữ đang phát sáng ngoài kia: Khu dịch vụ 066.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619169/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.