Mười ba vị khách rất nhanh đã đến đông đủ, bí danh của từng người là: Tiêu Hữu Phàm [Da Cừu], ba nam một nữ đến trạm đầu tiên [Bạch Cầu], [Cái Chiếu], [Dưa], [Kéo], người đàn ông đến trạm cuối cùng [Áo Tang], còn nữ là [Kiệu Hoa].
Quản gia đi theo vị khách cuối cùng bước vào biệt thự, bà ta bước đi rất chậm, làm vị khách theo phía sau bà ta không biết có nên gia tăng tốc độ hay không. Cũng khiến cho người đứng trong phòng khách đều phải kiên nhẫn đợi mụ ta, khó tránh khỏi tạo ra sự bực bội.
“Một hai ba… mười ba! Ừm, khách hàng hôm nay đều đã đến đông đủ. Mời mọi người đi theo tôi.”
Không nói là muốn đi đâu, cũng không phải nói làm gì. Quản gia giống như là một con rùa chậm chạp, di chuyển từng tí từng tí một đến phía sau phòng khách, lại dùng chìa khóa ở bên thắt lưng mở cửa sắt.
Trong hành lang dài không có một ô cửa sổ, tất cả phải dựa vào đèn sợi đốt để chiếu sáng. Tốc độ đi chầm chậm của quản gia cũng không phải là không có ích, các du khách có thể có thời gian nhìn rõ các bức tranh được treo trên tường.
Tiêu Hữu Phàm: “Bộ quần áo này đẹp ghê…”
Đường Nghiên Tâm nghe thấy vậy tiến gần lại nhìn, khó hiểu hỏi: “Anh không cảm thấy người càng đẹp hơn à?”
Tiêu Hữu Phàm nhìn chăm chú vào cô gái tay cầm quạt tròn trong tấm ảnh, ngạc nhiên nói: “Quần áo quá bắt mắt, anh gần như không để ý đến người mặc trang phục…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619163/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.