Chương trước
Chương sau
Trước khi Đường Nghiên Tâm có thể tìm thấy thứ cô đang tìm kiếm thì thư viện đã nổ ra một cuộc bạo động, nguyên nhân là do hai bệnh nhân đang tranh chấp vì một vấn đề nhỏ. Cô lập tức đi đến bên cạnh Lộ Tầm Nhất, thái độ rất cứng rắn, không cho phép anh đi lung tung.

Hành vi này thực sự không thể hiểu được, nhưng Lộ Tầm Nhất vẫn nghe theo, anh vô cùng bao dung nói rằng mình sẽ đứng tại chỗ, tuyệt đối không lộn xộn.

Tiêu Hữu Phàm cũng cảm thấy căng thẳng, cậu ta đứng trước quan sát tình hình bên ngoài. Nếu không phải cậu ta thấp hơn thì cậu ta nhất định sẽ dùng thân thể mình che khuất Lộ Tầm Nhất.

Lộ • tự nhiên thành người mong manh dễ vỡ trong lòng đồng đội • Tầm Nhất: ???

May mắn thay, Bạch Hạo Vũ đã tìm được một quyển sách có gương, chấm dứt trạng thái căng thẳng của “tổ hai người lính ngự lâm quân”.

Hóa ra quyển sách gương là một chiếc chìa khóa, bọn họ thử hai lần thì tất cả mọi người đã vào được không gian gương.

Là một chiếc chìa khóa, chức năng của quyển sách gương rất dễ hiểu.

Toàn bộ không gian trong gương có tổng cộng sáu mặt. Nó dày đặc từ ngữ và lượng thông tin khổng lồ đủ để làm mọi người choáng váng.

Đường Nghiên Tâm: “Những lời mắng boss chủ khu vực là đồ con rùa rụt cổ chắc chắn là do tôi viết.”

Tiêu Hữu Phàm chỉ vào bức tường bên cạnh nói: “Cái đó do anh viết……”

Bạch Hạo Vũ cũng ra nhận ra nét chữ của mình.

Cao Tư Dũng: “Vậy còn mấy chữ đó thì sao? Do anh Lộ viết hả?”

Không thấy nét chữ của mình điều này chứng minh ở vòng trước hắn đã không vào không gian gương, đồng nghĩa với việc hắn đã nhận được thành tựu GG… Cái này cũng không phải là chuyện đáng ăn mừng.

Lộ Tầm Nhất lắc đầu, suy nghĩ của anh cũng giống với Cao Tư Dũng, ở vòng lặp trước, có lẽ anh cũng chết rất sớm.

Tùng Cách: [Chữ trên trần nhà là do anh viết đấy]

Trong không gian gương đều lưu lại nét chữ của bốn người, nhưng những thông tin, sự kiện đã xảy ra với mình không được lưu lại mạch lạc, rõ ràng như một bài văn, mà chỉ có vài câu từ vụn vặt, lặp lại những tin tức quan trọng.

Chỉ xét những thông tin trên, Đường Nghiên Tâm không có cách nào biết được thời gian của mình đã được thiết lập lại bao nhiêu lần.

Chỉ có những điều trên tường và trần nhà là thứ mà cô chắc chắn, nếu không chắc chắn thì cô không dám viết gì lên đó bởi vì nếu thông tin sai lệch thì sẽ gây bất lợi cho mình lúc không có ký ức, nếu là bây giờ, cô cũng sẽ chọn cách làm tương tự.

Thì ra Kim Cảnh chính là boss khu vực, là gã đàn ông gầy gò tự xưng là bác sĩ khoa sản kia.

“Bệnh sạch sẽ”  từng là một du khách và một số phản ứng của hắn ta sẽ giúp ích cho du khách, hèn chi Kim Cảnh cố tình kéo hắn ta theo để hắn không thể ăn sáng chung với du khách.

Cánh cổng ra là chiếc vòng tay bằng gốm được giấu trên người Kim Cảnh.

Các sự kiện tử vong trong khu vực được kích hoạt dựa theo thời gian và địa điểm, nếu không nắm rõ quy luật, rất dễ tử vong mà không biết nguyên nhân vì sao.

Bạch Hạo Vũ: “Không có thông tin gì về cầu thang…”

Anh ta rất để ý đến vấn đề này vì tự nhiên anh ta cảm thấy cầu thang rất nguy hiểm.

Mọi người đều đã nhìn thấy bản đồ của Từ Thanh Thảo, toàn bộ bệnh viện tâm thần chỉ có một cầu thang, nó nằm ở cuối khu nhân viên. Về lý thuyết, khu nhân viên và khu phòng bệnh số 1 lẽ ra phải thông nhau, nhưng Đường Nghiên Tân nhớ rõ rằng cuối khu 1 là một bức tường và tuyệt đối không có cầu thang.

Vậy thì cuối cùng cầu thang kia sẽ liên thông với nơi nào?

Liệu cuối cầu thang có phải là thế giới A được đề cập trên tường không?

Cao Tư Dũng lạc quan nói: “Chúng ta không đến khu công nhân viên coi là được rồi. Kim Cảnh đã phá vỡ trật tự bữa sáng bình thường, hiện tại nên là lúc ngây người trong phòng bệnh mới đúng. Sau khi ra ngoài, chúng ta lấy chìa khóa phòng bệnh, rồi đào vong… Rồi đoạt vòng tay từ tay ‘bốn chữ’ thì có thể rời đi. Mặc kệ cầu thang đó có cái gì cũng không có liên quan gì đến chúng ta.”

Bạch Hạo Vũ: “…Cũng đúng.”

Thật ra anh ta muốn nói là “hi vọng là thế” nhưng cũng biết không thể nói ra khỏi miệng, nếu không rất xui xẻo.

Ở trong khu vực vong linh đầy nguy hiểm này thì không nên nói nhiều điềm gở, nếu không sẽ không may mắn lắm.

Lúc bọn họ rời khỏi không gian gương thì bên trong thư viện đã không còn người nào cả..

Đường Nghiên Tâm chuẩn bị giấu quyển sách gương vào chỗ nào đó kín đáo xíu,nơi đầu tiên cô chọn đã bị Bạch Hạo Vũ phủ quyết. Cuối cùng, cô kéo vách ngăn của kệ sách ra, giấu nó vào trong.

Chỗ này quả là nơi giấu đồ lý tưởng, trừ phi boss có thể định vị được đúng vị trí của quyển sách thì không nói gì, nếu không thì hắn sẽ phải bổ đôi kệ sách ra.

Sau khi giấu quyển sách đi rồi thì ba người Tiêu Hữu Phàm ba người đến phòng cách ly lấy chìa khóa phòng bệnh.

Tiêu Hữu Phàm: “Đã tìm thấy chìa khóa phòng bệnh.”

Đường Nghiên Tâm: “Chìa khóa của Kim Cảnh có ở đó không?”

Tiêu Hữu Phàm: “Có, tất cả chìa khóa của các phòng đều ở đây. Em cứ an tâm.”

Đường Nghiên Tâm đã đoán trước được tình huống xấu nhất là boss chủ khu vực đã chạy đi tìm chỗ trốn khác rồi, chỉ cần trốn kỹ thì hắn sẽ không bị mất vòng tay bằng gốm sứ.

Đồng hồ vừa điểm sáu giờ, vòng lặp thời gian lại được khởi động lại. Bọn họ lại phải kẹt trong vòng lặp này một lần nữa, điều đáng sợ là Đường Nghiên Tâm cũng không biết rõ hiện tại mọi người đang ở trong vòng lặp thứ mấy. Lời nhắn trong không gian gương cũng không đề cập đến vấn đề này, chứng tỏ ngay cả “cô” cũng không thể nào xác định chính xác được.

Lỡ như, hiện tại đã là vòng thứ bảy…… Đường Nghiên Tâm biết, không thể trì hoãn được nữa, vòng này nhất định phải rời khỏi khu vực.

Nhưng lúc bọn họ đi vào phòng bệnh của Kim Cảnh thì phát hiện bên trong không có ai, Tiêu Hữu Phàm chưa bỏ cuộc mà vẫn mở cửa. Cậu ta hoàn toàn hiểu rõ rằng không một ai có thể ẩn náu trong phòng bệnh này.

Đường Nghiên Tâm đi vào phòng bệnh, trên bức tường đối diện giường – nơi phải bước vào phòng mới nhìn thấy được, được dán đầy những trang lịch cũ và mới.

“Ngày 33 tháng 3 nên tắm rửa chữa bệnh, kỵ khai trương, kỵ động thổ an táng.”

“Ngày 33 tháng 3 kỵ cưới gả, kỵ động thổ an táng.”

“Ngày 33 tháng 3 nên sửa lại mồ mả, động thổ khai quang.”

“Trên tường phòng tôi còn có một tờ lịch dán giống vậy.”

Cao Tư Dũng rất ngạc nhiên: “Sao lại có nhiều ngày 33 tháng 3 như vậy, thậm chí mỗi ngày đều khác nhau…”

Dù rất khó hiểu nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất bây giờ.

Xét đến việc chia nhau ra tìm Kim Cảnh chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm lại càng tệ hơn. May mắn thay, bệnh viện tâm thần không có ngã rẽ, chỉ có một con đường thẳng duy nhất. Bọn họ đi từ khu phòng bệnh số 1 đến cuối khu chức năng, không thấy Kim Cảnh, cũng không gặp Cao Tư Dũng và Từ Thanh Thảo… Hai người họ lành ít dữ nhiều.

Bây giờ đã là 10 giờ 12 phút, rất có thể Kim Cảnh đang trốn ở nơi có thể xuất hiện ngẫu nhiên nhiều bác sĩ nhất: khu công nhân viên. Khi bác sĩ phát hiện ra một bệnh nhân sẽ lập tức cho bệnh nhân uống thuốc đến chết.

Bọn họ không dám và không thể vào khu vực dành cho công nhân viên.

Phải trở lại phòng bệnh trước 12 giờ, nếu không sẽ bị y tá không mặt bắt giữ, và sẽ bị kết cục GG. Thế nên. muốn bắt được boss chủ khu vực thì ít nhất phải đợi đến chiều.

Lộ Tầm Nhất: “Sáng nay, hắn ta cũng bị y tá không mặt đánh nguyên nhân do dám chạy trốn. Điều đó chứng tỏ rằng các quy định đối với nhân viên y tế và bệnh nhân cũng áp dụng cho hắn, hắn không sợ bị bắt uống thuốc đến chết khi trốn trong khu công nhân viên à?”

Đương Nghiên Tâm: “Tôi đã từng gặp một kẻ giống như vậy, hắn ta cũng giống thế, trong khu vực của mình nhưng lại sống một cách hèn mọn, nhất định hắn sẽ có biện pháp đối phó mà thôi. Suy cho cùng hắn cũng là bốn chữ mà, bị đánh cũng có thể chấp nhận được nhưng sẽ không thể nào bị NPC giết chết cả.”

Trước tiên, boss chủ khu vực sẽ đem cho các vong linh dùng năng lượng của quy tắc, hắn sẽ tự hi sinh cơ hội trở nên mạnh mẽ của mình để che chở cho đồng loại. Nói có sách mách có chứng, loại hành vi này rất logic.

Nhưng nó lại gây khó khăn cho du khách.



Kim Cảnh… Đường Nghiên Tâm hoàn toàn không hiểu tên này đang nghĩ gì, đường đường là boss chủ lại bị NPC ức hiếp như thế này. Gây khó khăn cho du khách cũng đồng thời tự tạo khó khăn cho mình. Nếu mục đích là để giữ chân du khách ở đây thì không cần thiết phải làm như vậy.

Quên đi, nếu có thể hiểu được tên boss chủ khu vực bị tâm thần này nghĩ gì thì chắc chắn cô cũng không được bình thường!

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp tới 12 giờ, từng người lần lượt trở về phòng, nếu không khi bị kiểm tra phòng du khách sẽ bị bắt mất. Không có gì bất ngờ khi hắn phải trở về phòng trước 12 giờ. May mắn thay, trong khoảng thời gian từ 12 giờ đến 1 giờ, trong khu vực không có nguy hiểm gì, du khách đã thông suốt một chuyện rằng boss chủ khu vực không có chỗ để trốn.

Bạch Hạo Vũ: “Chúng ta nhất định phải nhanh chóng bắt được hắn trước khi hắn lên lầu.”

Ngay cả Đường Nghiên Tâm cũng không ngờ rằng việc kiểm tra phòng của y tá lại chậm như vậy. Bọn chúng lề mà lề mề đến cửa phòng cô thì đã khoảng 12 giờ hai mươi mấy phút, cô là người đầu tiên từ ra khỏi khu 1, cô cầm chắc hai thanh đao trong tay chạy tới khu 2 mà không cần chờ đợi bọn Lộ Tầm Nhất, đồng thời cô cũng nhìn thấy Bạch Hạo Vũ vừa chạy vừa hét lên: “Đừng chạy…”

Ai cũng hiểu rõ một chuyện rằng kêu người đang bị người khác đuổi theo “đừng chạy” là chuyện không thể nào xảy ra.

Người bị truy đuổi chắc chắn sẽ không dừng lại.

Đường Nghiên Tâm dễ dàng vượt qua anh ta, thân thể tàn tạ này của Bạch Hạo Vũ chỉ thích hợp cho lao động trí óc, anh ta chạy được hai bước thì thở hổn hển như chó, nhưng cho dù cô có đuổi boss chủ khu vực thì cũng không thể bắt được hắn.

Lúc nhìn thấy bóng dáng của boss, hắn đã sắp chạy vào khu công nhân viên.

‘Tùng Cách’

Tấm lưới vô hình bằng những sợi tơ trong suốt được Đường Nghiên Tâm để lại bên ngoài khu vực lập tức phát huy tác dụng, thân trên và thân dưới của boss chủ khu vực trực tiếp bị kéo thẳng ra, hai chân hắn vẫn theo quán tính mà chạy về phía trước nhưng thân thể lại lăn trên mặt đất vài vòng, dáng vẻ rất khó coi.

Buổi sáng Kim Cảnh bị đánh rất nặng, khắp người đầy rẫy vết thương, mặt hắn vẫn còn sưng tấy, hiện tại vết thương mới lại chồng lên vết cũ.

Thảm, quá bi thảm. Thảm đến độ không giống boss chủ khu vực tí nào.

Thanh đao của Đường Nghiên Tâm đã nhắm vào trái tim của boss chủ khu vực nhưng nửa người trên của hắn bỗng nhiên bay lên trên, nó tự ghép nối với nửa người dưới đang chạy trốn, nhanh chóng tránh được lưỡi đao sắc bén trong tích tắc.  Hắn ta nhảy về phía trước và nắm lấy tay vịn cầu thang.

Lộ Tầm Nhất đang đuổi tới nơi bèn tung ra tung ra một cái buff bình tĩnh, và một luồng ánh sáng xanh bao trùm lấy Kim Cảnh. Đối với còn người thì luồng sáng này là năng lượng tốt cho sinh mệnh, nhưng đối với vong linh mà nói thì nó chính là thuốc kịch độc. Kim Cảnh không kịp dẫn chân lên cầu thang thì đã bị té ngã xuống.

Đường Nghiên Tâm phối hợp ăn ý với anh ấy, cô nhanh chóng nắm lấy cái tay rớt ra khỏi phạm vi cầu thang của hắn.

[Phải kéo hắn ra, các bộ phận bên trong cầu thang không thể bị tấn công…]

Tùng Cách vốn định thả sợi tơ ra để giật lấy chiếc vòng tay, nhưng không ngờ rằng cả thanh đao và sợi tơ đều không thể chạm vào bộ phận của Kim Cảnh ở bên trong cầu thang. Dường như có một kết giới vô hình ở bậc thang đầu tiên, nó có thể ngăn cản những đòn tấn công… Những đòn tấn công vật lý lẫn tinh thần cũng không có hiệu quả, thú duy nhất có hiệu quả là năng lực thiên phú của Lộ Tầm Nhất, rất có khả năng đòn tấn công này liên quan đến sức mạnh của sinh mệnh.

Sức mạnh của sinh mệnh hẳn là khắc tinh của năng lượng hắc ám

Tình huống này…… Đường Nghiên Tâm muốn chửi thề.

Quả nhiên, Kim Cảnh bị cụt tay vẫn cầu sinh, vừa lăn vừa bò đi lên cầu thang.

Lộ Tầm Nhất nhanh tay thảy ra một luồng ánh sáng xanh nữa.

Lúc này mọi người đã chú ý đến ánh sáng xanh đó, quả nhiên lúc ánh sáng tiếp xúc với cầu thang sẽ bị thu nhỏ lại, quả nhiên có một kết giới vô hình trên cầu thang, nó làm cho ánh sáng xanh bị tiêu hao.

Cũng may, ánh sáng xanh có bị tiêu hao một phần đi chăng nữa cũng đủ làm tên boss đang bị thương bị “đóng đinh” tại chỗ, không thể nhúc nhích. Hắn chỉ có thể dùng đôi mắt oán độc của mình nhìn trừng trừng du khách bên ngoài.

Hiện giờ Bạch Hạo Vũ mới thở hồng hộc chạy tới.

“Cầu thang… Cầu thang đó không thể lên được đâu.”

Chỉ cần bước lên cầu thang là có thể bắt được boss, ngay cả Cao Tư Dũng cũng không nhịn không được hỏi anh ta: “Có nguy hiểm gì hả?”

Bạch Hạo Vũ cười khổ: “Tôi cũng không biết. Nhưng khẳng định rất nghiêm trọng, có khả năng sẽ chết.”

Đường Nghiên Tâm giữ chặt Lộ Tầm Nhất, cô biết anh ấy muốn quên mình cứu người.

“Đừng vội chịu chết, cho em hai phút.”

Cho dù muốn đi chết cũng không cần Lộ Tầm Nhất đi.

Ánh mắt cô đảo qua hai người Bạch Hạo Vũ, cô không buông cánh tay bị vứt bỏ của boss ra mà càng ấn mạnh hơn, sau đó cô giơ tay lên miệng và mở miệng ra.

Lộ Tầm Nhất và Tiêu Hữu Phàm nhanh chóng bịt mắt hai người Bạch Hạo Vũ lại.

May mắn thay, Đường Đường ăn rất nhanh.

Cao Tư Dũng đang muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại bị sắc mặt tái nhợt của Bạch Hạo Vũ dọa sợ, anh ta lập tức không dám hỏi thêm nữa mà chỉ đứng sang một bên làm phông nền.

Đường Nghiên Tâm hoàn toàn phớt lờ họ.

【Thần tính】: Kỹ năng chủ động – bạn có thể dễ dàng giao tiếp với những con dân tương lai của mình.

Đường Nghiên Tâm chỉ muốn biết cầu thang là gì. Nhưng cô dễ dàng nhận ra rằng nỗi chấp niệm của boss khu vực không phải là tiêu diệt cái ác trong bệnh viện tâm thần như cô tưởng tượng, cũng không phải là mong muốn giết chết kẻ thù.

Chấp niệm của boss chủ khu vực là thoát khỏi dải Mobius của mình hoàn toàn.

Không ai biết rằng thế giới mà Kim Cảnh nhìn thấy đã hoàn toàn thay đổi sau cuộc phẫu thuật.

Thời gian của hắn vĩnh viễn dừng lại ở ngày 33 tháng 3 không tồn tại, và thế giới của hắn hoàn toàn bị thu nhỏ lại kể từ thời lúc hắn lên bàn phẫu thuật. Từng người một trong mắt hắn đều là một phần không thể thiếu của dải Mobius, mỗi con đường hắn nhìn thấy đều có ranh giới, khiến   có đôi lúc hắn không biết đi về đâu.

Điều khiến mọi người phiền não là những việc diễn ra từ trước đến nay tưởng chừng không liên quan đến nhau thì nó lại có mối liên hệ với nhau, tất cả đều là trở thành chuyện xa lạ quen thuộc.

Dần dần, thế giới hắn cũng bị biến thành vòng lặp hoang đường.

Đương Nghiên Tâm nhìn thế giới này thông qua đôi mắt của Kim Cảnh, nhưng chỉ trong vài giây cô đã cảm nhận được sự đau khổ.

Cái khác không nói nhưng cô là một vong linh, cô luôn muốn loại bỏ chấp niệm của mình, vì thế cô  không ngừng nỗ lực để nâng cao sức mạnh vừa không ngại nguy hiểm xông xáo vào khu vực vong linh.

Đường Nghiên Tâm tin rằng cuối cùng cô sẽ thành công.

Dưới góc nhìn của Kim Cảnh, cô có thể nhìn thấy vô số bản thân mình đang nỗ lực tiến về phía trước, khi gặp khó khăn mỗi một phiên bản của mình đều đưa ra những lựa chọn khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng là tất cả đều thành công đến được trạm cứu hộ. Sau đó, cô sẽ xóa bỏ được chấp niệm, quay trở về khoảnh khắc được ‘sinh ra’ và bắt đầu lại từ đầu.

Hóa ra sự thật của thế giới là thế này – bản thân “mình” vẫn luôn trải qua những việc giống nhau và thu nhận lại kết quả hệt nhau.

Bất cứ khi nào “mình” phát hiện ra sự thật của vòng lặp tuần hoàn thì mọi thứ sẽ thay đổi và tạo nên một vòng lặp tuần hoàn mới

Vòng lặp vô tận, cuộc sống không hề có ý nghĩa.

Không một ai muốn mình vĩnh viễn kẹt trong vòng luẩn quẩn như vậy.

Đường Nghiên Tâm hoàn toàn nhớ lại toàn bộ kí ức đã mất, và cô cũng đã “thấy” ký ức tử vong của Kim Cảnh.

Ngay khoảnh khắc tử vong kia, Kim Cảnh nhìn thấy vô số phiên bản của mình bước lên bàn mổ, hắn nhận ra rằng đây không phải là một cái chết thực sự mà là sự kết thúc của sinh mệnh – bởi vì hắn thấy mình trở thành boss chủ khu vực ngay cuối tiếp điểm không gian.

Bộ não con người rất phức tạp, có thể Kim Cảnh không bị bệnh, tuy nhiên cuộc phẫu thuật kia khiến hắn có được dị năng nào đó mà khoa học kỹ thuật của loài người không thể giải thích được.

Điều đáng buồn là bản thân hắn cũng không thể hiểu được loại năng lực này này.

Khi chết lại nhìn thấy mình chưa chết, vòng tuần hoàn không có điểm dừng mà chỉ có điểm giao nhau, trời xui đất khiến đã hình thành chấp niệm của hắn.

Đường Nghiên Tâm  cũng biết rằng đây là vòng lặp thời gian lần thứ 4.

Những bậc thang kia chính là tiếp điểm. Chỉ cần đi lên cầu thang đó thì nơi cuối cùng của cầu thang chính là thế giới A.



[Đường Đường, vết máu trên viên ngọc đã biến mất… Trên đó có chữ.]

Đường Nghiên Tâm giơ hai thanh đao lên nhìn, trên đó có ghi số 3.

[Đường Đường, chỉ có một người có thể để lại lời nhắn trên viên ngọc hóa thân của anh và chỉ có em mới có thể làm được.]

Đây là lời nhắc nhở đến từ bản thân mình.

Đường Nghiên Tâm dường như đã hiểu được một chút về thế giới bệnh viện tâm thần này. Không có bảy cơ hội nào cả, du khách ở hai thế giới A và B đang chia đôi cơ hội với nhau.

Nói chính xác thì ‘Đường’ là “Đường Nghiên Tâm” được bệnh viện tâm thần nhân bản ra.

Chẳng lẽ cô ấy muốn nói với mình rằng cô ấy đã tận dụng hết ba cơ hội?

Boss chủ khu vực… Mục đích của Kim Cảnh không phải là giết du khách và hắn ta cũng không có mong muốn trở nên hùng mạnh.

Hắn muốn biến mọi thứ không phải là dải Mobius thành dải Mobius.

Đối với những du khách bước vào khu vực này thì hắn ta là một sinh vật cấp cao, hắn tùy ý thao túng thế giới A và thế giới B theo ý muốn.

Nếu dự đoán của Đường Nghiên Tâm là chính xác, thì cô đã rơi vào ngõ cụt – cô đã sử dụng hết bảy cơ hội ở thế giới A và B, và đây là lần thứ bảy.

Ngay cả khi ép Cao Tư Dũng và Bạch Hạo Vũ lên cầu thang đi chăng nữa thì hai người họ cũng không thể đem vòng tay trở về được.

Vì vật phẩm không thể ném vào cầu thang nên vòng tay kia cũng không thể ném ra ngoài.

Nếu không lấy được chiếc vòng tay, vòng lặp thời gian cũng không khởi động lại, như vậy mới thật sự sẽ chết.

Kẻ điên Kim Cảnh cười rộ lên: “Chúng mày có thể lấy vòng tay của tao nhưng điều kiện tiên quyết là có thể mang nó đi……”

Càn rỡ như thế tự như hắn đã lấy được thắng lợi.

Đường Nghiên Tâm cũng cười, cô nắm thanh đao không chút do dự nào leo lên cầu thang rồi đè lấy Kim Cảnh, đâm vào ngực hắn.

“Một mình tao mày đã không đối phó được mà còn dám làm ra thêm một tao nữa. Chơi một lần còn không biết đủ, mày còn muốn chơi với tao cả bảy lần. Mày bại cũng không oan đâu. ”

Kim Cảnh còn cười: “Tao không có bại. Cho dù mày có đợi dưới cầu thang để hoàn toàn tan biến hoặc là lựa chọn đi lên cầu thang đi chăng nữa thì tao đây cũng thắng.”

Đường Nghiên Tâm cười nhạo: “Thứ mày xem là dải mobius, không bằng nói nó chỉ là vòng tròn bình thường.”

“Còn không phải do mày à!”

Kim Cảnh tức giận trừng mắt!

Tùng Cách lấy được vòng tay gốm sứ, đồng thời cô cũng khoét Trái Tim Vong Linh ra, cô nắm cổ áo hắn nhấc lên, đi từng bước một xuống cầu thang.

“Ài chà, mày gấp đến độ hoàn thành vòng tuần hoàn giúp tao à?”

Đường Nghiên Tâm: “Tao chỉ biết tao sẽ trở lại thế giới của mình, ở đó mà hoàn thành hay không hoàn thành. Trợn to đôi mắt của mày ra mà xem! Ở chỗ tao, không có cái gọi là vòng tuần hoàn hoàn mỹ cả.”

Cô xoay người, rõ ràng đồng đội chỉ cách mấy bước mà giờ đã không thấy đâu. Điểm đầu tiên của cầu thang cũng cùng biến mất, cầu thang trở nên rất dài rất dài, như không có điểm cuối.

Trong đôi mắt mở to của Kim Cảnh, Đường Nghiên Tâm bước từng bước xuống cầu thang, cô dùng thanh đao trên tay xé lớp kết giới vô hình đó xuống. Cầu thang đã biến mất lại xuất hiện, cô nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Cảm ơn mày đã giúp tao mạnh mẽ hơn…”

‘Đường’ bị thương nặng nên sức mạnh không được trọn vẹn. Đương Nghiên Tâm ăn cô ấy, nên hoàn toàn mạnh hơn gấp đôi so với trước khi vào khu vực. Sau đó cô ăn luôn cả cánh tay của boss chủ khu vực,sự hiểu biết về bệnh viện tâm thần của cô tăng lên, đủ để cô sử dụng sức mạnh để phá vỡ cái gọi là vòng tuần hoàn.

Cô chân thành nói: “Mày là boss chủ khu vực hiếu khách nhất mà tao từng gặp, luôn tận tâm đối đãi với khách tới thăm.”

Kim Cảnh vẫn đang cười.

Nhưng nụ cười của hắn đã vui vẻ hẳn lên.

“Mày cũng là một vị khách tốt bụng.”

Lúc Đường Nghiên Tâm muốn hỏi hắn một vấn đề, thân thể Kim Cảnh đã có chút tan rã, boss vong linh đã không còn chấp niệm hệt như một con cá mặc người xâu xé, hắn chỉ muốn chấm dứt tất cả.

Rõ ràng hắn không thể trả lời câu hỏi mà đang tận hưởng cảm giác cận kề cái chết.

Khi bước vào không gian gương, Kim Cảnh đã chết với nụ cười trên môi.

Vòng đeo tay bằng gốm trở thành lối ra.

Hai người Bạch Hạo Vũ rất biết nhìn tình hình nên đã nhảy ra trước, sợ lão đại hiểu lầm họ đang thèm muốn Trái Tim Vong Linh.

Đường Nghiên Tâm ghé bỏ thảy Trái Tim Vong Linh ra cho hai người, cô sử dụng kỹ năng đóng gói để gói Kim Cảnh lại và nhận được một chiếc bánh kem phô mai tráng miệng hình trứng màu vàng nhạt. Lúc thành phẩm hoàn thành, cô lập tức mở túi ra cầm nó nhấm nháp.

Bánh kem hơi lạnh, ban đầu lưỡi cô còn bị kích thích vì độ mát nhưng ngay lập tức bị lôi cuốn bởi vị thanh mát và hơi ngọt. Kết cấu mềm mại thật tuyệt vời, vị giác được thỏa mãn một cách tuyệt vời.

Năng lượng bùng nổ trong miếng bánh này có thể so sánh với bánh Đại Phúc nhưng hương vị thì khác.

Đường Nghiên Tâm hiểu rõ vụ mua bán này thanh công hơn cả lần trước

Lộ Tầm Nhất: “Chúng ta cũng đi nhé?”

Khi ba người đi đến trạm dừng chân thì cả Lộ Tầm Nhất lẫn Tiêu Hữu Phàm dần dần khôi phục những ký ức đã bị mất đi kia

“Bệnh sạch sẽ còn cơ hội rời khỏi khu vực không?”

Tiêu Hữu Phàm đột nhiên hỏi.

=……=

【Chưa kịp hiểu gì đã thắng.】

【Tôi không thể hiểu lắm, có thể donate để Đường Đường giảng giải một chút không???】

【Tôi cũng không chú ý lắm nên cái hiểu cái không. Nhưng nói đi cũng nói lại, bệnh viện tâm thần là khu vực ít mosaic nhất mà tôi thấy kể từ lúc xem phát sóng trực tiếp đến giờ, siêu cảm động huhuhu.】

【Àii người xem hèn mọn, nước mắt tuôn rơi.】

【Nhìn dáng vẻ lúc siêu thoát của boss rất chua xót luôn. Hí hí hí, Đường của tôi quả là một du khách tốt bụng thích giúp đỡ người khác.】

【Lầu trên nghiêm túc ấy à???】

【…… Nếu trạng thái tinh thần của Kim Cảnh không kém đến độ đó thì miễn cưỡng có thể tiếp thu câu hỏi phỏng vấn của Đường Đường phỏng vấn, sau đó lại là một câu chuyện khác. 】

 

------oOo------

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.