~ TIỂU ĐỘI BÁN QUÝT ~
Cơn mưa quýt ngợp trời kéo dài trong vài phút, tấm màn của Lưu Chiếu Thanh đã không chịu được sức nặng của quýt mà rơi xuống, vô vàn quả quýt lăn lông lốc trong phòng khách, cảnh tượng trước mắt còn khiến họ hưng phấn hơn khi nhìn thấy mưa dao và mưa axit.
Đương nhiên Kha Thiếu Bân là vui nhất, cậu thích ăn đồ chua ngọt từ bé, nếu mấy hôm tới đều được ăn quýt trừ cơm, bảo cậu chịu đựng ở đây 14 ngày cũng là chuyện nhỏ.
Việt Tinh Văn nhìn đống quýt lăn đầy đất, bất lực nói: "Mọi người phụ một tay, dọn chỗ quýt này lại đi."
Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Nhiều quýt vậy biết để vào đâu?"
Một ý tưởng chợt lóe lên, Lam Á Dung nói: "Chúng ta có thể làm thùng gỗ từ dây leo của Mạn La, sau đó bỏ quýt vào."
Lâm Mạn La bước lên, "Cách này ổn đấy, để em thử xem."
Cô giơ tay phải, một sợi dây leo lập tức vọt ra từ đầu ngón tay như rắn, dây leo dài mười mấy mét lượn vọng, quấn vào nhau, không bao lâu đã thành hình một "thùng gỗ".
Lâm Mạn La làm mấy thùng liên tiếp đặt sang một góc, Việt Tinh Văn nói: "Đủ rồi, mọi người nhặt mấy quả tươi mới lành lặn lên bỏ vào trong thùng, mấy quả bị dập lúc rơi xuống thì ăn luôn."
Quả nào cũng rất tươi, có điều, khi rơi xuống không tránh khỏi vỡ mất vài quả. Quýt vỡ rồi không tiện bán, có thể tự ăn.
Mọi người vừa nhặt quýt, vừa bóc mấy quả bị dập ra ăn trước, ai cũng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-thu-vien/533021/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.