~ ĐẾN HOA AN VÌ CẬU ~
Việt Tinh Văn phát hiện, hình như hôm nay Giang Bình Sách rất vui?
Bình thường người này ít nói ít cười, sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc, nhưng từ khi họ chơi cầu lông xong, ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, nét mặt cũng thấp thoáng nét cười hiếm thấy.
Việt Tinh Văn rất thích Giang Bình Sách cười, Giang Bình Sách như vậy mới có thêm chút sức sống, sinh động của "con người", bình thường khi hắn nghiêm mặt, chẳng khác nào một AI biết đi hết.
Ngay khi Việt Tinh Văn đang suy nghĩ vẩn vơ, giọng nói trầm thấp của Giang Bình Sách bỗng vang lên bên tai: "Tinh Văn, tôi vẫn luôn cảm thấy trong rất nhiều chuyện, hai chúng ta luôn tâm linh tương thông, vô cùng ăn ý, lúc nào cũng nghĩ theo cùng một hướng, đúng không?"
Việt Tinh Văn hồi thần, cười nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy."
Giang Bình Sách nghiêm túc nhìn cậu, "Vậy nên có những điều không cần tôi nói ra, cậu cũng hiểu được đúng không?"
Việt Tinh Văn nghĩ hồi, gật đầu đáp: "Gần như vậy."
Giang Bình Sách nhìn ánh mắt trong trẻo, ngay thẳng của cậu, hắn bỗng thấy hơi bất lực.
Thật ra không gần chút nào.
Tôi dành cho cậu, không phải tình cảm bạn bè, anh em gì hết, mà muốn biến cậu thành của tôi, muốn hôn cậu, ôm cậu, muốn năm tay cậu đến già, là tình cảm chân thành muốn bầu bạn cả đời.
Anh em và người yêu, giữa hai thứ này là ranh giới không thể vượt qua. Nhưng lúc này, ranh giới ấy đang dần mờ đi, có lẽ Tinh Văn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-thu-vien/532997/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.