Chương trước
Chương sau
~ HẠNG MỤC ĐƠN CỦA GIANG BÌNH SÁCH ~
Vui buồn của con người đúng là khác nhau, nhóm C-183 giành quán quân, Việt Tinh Văn tươi cười hớn hở, còn những bạn học gần về đích lại bị Giang Bình Sách kéo ngược lại, sắc mặt người này tệ hơn người kia.
Nam sinh Thể thao chạy đầu hàng đến trước mặt Giang Bình Sách, dở khóc dở cười nói: "Tôi lướt ván còn hai giây nữa là tới đích rồi, có hai giây nữa thôi đó! Ông lại còn kéo tôi lại!"
Nữ sinh bên cạnh cũng nói: "Tôi tham gia mấy hạng mục chạy rồi, chỉ thấy kìm chân người khác không cho chạy, chưa thấy kéo người lùi lại bao giờ!"
Chạy không lại thì kéo đối thủ về, không phải chơi xấu sao?
Nhưng hội thao của thư viện vốn là so xem ai chơi xấu hơn, người chơi được đến cuối mới là người thắng.
Tần Lãng thở dài, ra vẻ sâu xa vỗ vai Việt Tinh Văn, "Xem ra chỉ ghim em thôi thì chưa đủ, sau này thi đấu gặp lại mấy đứa, nhất định phải dùng kế sách 'một kèm một', để dành kỹ năng kèm tất cả mấy đứa!"


Việt Tinh Văn cười nói: "Chắc anh không xui đến mức gặp lại bọn em nữa chứ? Các anh còn đăng ký môn nhóm nào nữa?"
Tần Lãng nói: "Chèo thuyền, đá bóng, kéo co."
"..." Việt Tinh Văn hết cười nổi, "Có duyên thế, y hệt bọn em."
Tần Lãng suýt nữa trượt chân ngã – Không ngờ lại giống hệt bọn họ, thấy tên mấy người tôi đã đủ nhức đầu rồi!
Bên cạnh, Trần Mộc Vân bình tĩnh nói: "Mấy hạng mục nhóm còn lại của bọn chị là bơi tiếp sức, bóng rổ, đua xe đạp nhóm, không cần gặp nhóm 183 nữa, vui thật đấy."
Dụ Minh Vũ cũng nói: "Mấy hạng mục còn lại bọn anh chỉ trùng kéo co thôi, may quá may quá."
Việt Tinh Văn: "??"
Đợi đã, vì sao mọi người né nhóm 183 như né tà vậy?
Vẻ mặt của mấy đàn anh đàn chị khiến Việt Tinh Văn không khỏi nhớ lại khi họ hộ tống giáo sư Đường ở khoa Sinh – Giáo sư Đường cũng nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp thế này, như thể đang nhìn một đám quái vật.

Danh tiếng của nhóm 183 bọn họ, toang hẳn sau hội thao lần này sao?
***
Lễ trao giải nhanh chóng kết thúc, Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách, Tần Lộ và Hứa Diệc Thâm đại diện nhóm 183 nhận một tấm huy chương vàng hạng mục nhóm, sau khi quay lại khán đài, các đồng đội đều vô cùng kích động, truyền tay nhau huy chương vàng ngắm nghía một lượt.
Kha Thiếu Bân mở lịch đấu trên mạng thư viện ra xem, cậu nói: "Sau khi các hạng mục chạy kết thúc, sẽ đến nhảy xa, các môn ném, tớ nhớ Bình Sách đăng ký nhiều môn ném đơn lắm phải không?"
Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Ừ, tôi đăng ký ném đĩa, ném lao, đẩy tạ."
Việt Tinh Văn ghé đầu lại, nhìn màn hình máy tính của Kha Thiếu Bân, hỏi: "Mấy môn ném đơn ấy, lúc các tuyển thủ thi đấu người khác có được dùng kỹ năng làm phiền không?"
Kha Thiếu Bân nói: "Không được. Chỉ các tuyển thủ tham gia mới được dùng kỹ năng."

Các môn ném không giống thi chạy, không so thành tích trực tiếp trên đường chạy với những đối thủ khác, mà từng tuyển thủ ném đĩa, ném lao, sau đó so ai ném xa nhất.
Nếu đã quy định người khác không được dùng kỹ năng làm phiền trong khi ném, vậy cũng tức là hạng mục này kiểm tra sự thấu hiểu và vận dụng kỹ năng của từng tuyển thủ, mà không phải tôi vừa ném đĩa ra, người khác đã dùng lực hút kéo rơi đĩa của tôi, như vậy sân đấu sẽ rất hỗn loạn.
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn Giang Bình Sách: "Chỉ có tuyển thủ tham gia mới được dùng kỹ năng, như vậy thì tốt quá!"
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Tôi dùng đường parabol ném bóng đến nơi xa nhất là có thể giành quán quân."
Hắn nói câu này nhẹ nhàng quá mức, chắc người khác nghe thấy sẽ muốn đánh hắn lắm.
Việt Tinh Văn lập tức ghé sát vào tai Giang Bình Sách, nói nhỏ: "Với năng lực của cậu, bao hết quán quân các hạng mục ném chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng mấy lời thế này hai chúng ta đừng ngang nhiên nói ra được không? Dễ bị ghim lắm đó!"
Khóe môi Giang Bình Sách khẽ cong lên: "Ừ, biết rồi."
Hạng mục chạy đã kết thúc, tiếp theo là nhảy xa và nhảy cao, nhóm 183 không có ai đăng ký hai hạng mục này, bèn ngồi trên khán đài vừa nghỉ ngơi vừa xem.
Thành tích nổi trội hơn cả trong hạng mục nhảy cao là khoa Vật lý, họ có thể điều khiển lực hút để thân thể lơ lửng; cùng với chuyên ngành Thể dục, vốn dĩ đã có điểm cộng ở tố chất cơ thể rồi. Trong hạng mục nhảy xa, khoa địa lý, vật lý, thể thao đều có người xuất sắc tiến vào chung kết.
Chẳng mấy chốc đã qua mấy tiếng, thư viện không hề có ý định cho họ nghỉ ngơi ăn trưa, cuộc thi trên sân đấu vẫn đang tiếp tục, nếu họ rời sân thể thao vào lúc này, tương đương với từ bỏ môn thi "Điền kinh".
Những người khác không đăng ký hạng mục điền kinh, nhưng mọi người cũng không thể để Giang Bình Sách ở lại một mình, vậy nên các bạn học đều chịu đói ngồi yên chờ đợi.
Hai rưỡi chiều, hạng mục ném đĩa thi đầu tiên.
Sinh viên đăng ký hạng mục đơn này cũng rất đông đảo, phần lớn là địa lý, thể thao, khoa Sinh, khoa toán, danh sách chia tổ xuất hiện trên màn hình lớn, Giang Bình Sách được chia vào tổ thứ 7.
Việt Tinh Văn chu đáo đưa cho hắn một chai nước: "Cố lên."
Giang Bình Sách nhận chai nước rồi uống một ngụm, sau đó gật đầu với Việt Tinh Văn, thấp giọng nói: "Yên tâm."
Đợi khi Giang Bình Sách xuống sân đấu, Kha Thiếu Bân mới nghiêm túc nói: "Các môn thi ném so khoảng cách ném xa nhất, trên lý thuyết, hệ tọa độ của Giang Bình Sách có thể điều khiển bất kỳ tọa độ nào theo đường parabol trong tầm nhìn của cậu ấy, đương nhiên cậu ấy có thể ném đĩa, đẩy tạ đến điểm xa nhất. Khoa Toán mới là boss hạng mục này phải không?"
Hứa Diệc Thâm híp mắt nhìn lên màn hình: "Nhưng khoa Vật lý cũng đăng ký nhiều mà?"
Trác Phong phân tích: "Khoa Vật lý chắc sẽ dùng từ trường, để cực S của nam châm ra xa, sau đó gắn đĩa và tạ đẩy lên cực N rồi ném ra, dựa vào lực hút giữa hai cực, ném mục tiêu đến khoảng cách đã chỉ định. Nhưng khi ném nam châm không nắm chắc được tọa độ cụ thể, chắc chắn parabol của Bình Sách chắc ăn hơn."
Lưu Chiếu Thanh đăm chiêu sờ cằm: "Đường parabol có thể tính chính xác điểm rơi, nhưng khoa Toán không chỉ có mình Giang Bình Sách có kỹ năng hệ tọa độ xyz nhỉ? Thư viện có nhiều sinh viên khoa Toán vậy mà!"
Sách kỹ năng trong thư viện có thể đổi bằng điểm tích lũy, vậy nên các bạn học cùng ngành có cùng một loại kỹ năng cũng không hề lạ. Có điều kỹ năng hệ tọa độ này chỉ dành cho người học giỏi.
Phần lớn "học ngu" không thể đổi kỹ năng này tự rước khổ vào người, giả dụ khoa Toán thật sự có người đổi kỹ năng này, chắc chắn khả năng tính toán của người đó rất mạnh, đồng thời phải vô cùng tự tin vào khả năng tính nhanh tọa độ và công thức.
Việt Tinh Văn cười nói: "Mọi người nói đúng lắm, chắc chắn khoa Toán không chỉ có mình Bình Sách có kỹ năng hệ tọa độ. Nhưng em tin là dù Bình Sách có gặp những đối thủ cùng chuyên môn – cậu ấy chắc chắn sẽ thắng!"
Cậu vẫn luôn tin tưởng năng lực của Giang Bình Sách, trong mắt cậu, Giang Bình Sách luôn nghiêm túc, bình tĩnh sẽ không thể tính sai được, dù cạnh tranh với người tài khác cùng khoa Toán, cậu vẫn sẽ không do dự cược Bình Sách chiến thắng.
Lâm Mạn La cười chọc cậu: "Niềm tin Tinh Văn dành cho Bình Sách vẫn luôn là tuyệt đối."
Việt Tinh Văn nói: "Vì từ nhỏ đến lớn, điểm toán của cậu ấy lúc nào cũng tối đa."
Mọi người: "..."
Hệ thống lạnh lùng tuyên bố: "Tiếp theo sẽ tiến hành hạng mục ném đĩa, các tuyển thủ lần lượt ném đĩa theo thứ tự, sau khi vào khu vực ném có thể dùng kỹ năng, điểm rơi của đĩa buộc phải nằm trong khu vực cánh quạt, đè lên vạch hoặc ra ngoài sẽ không tính. Động tác ném đĩa tiêu chuẩn, xin vui lòng theo dõi màn hình lớn."
Màn hình chiếu động tác ném đĩa được tua chậm, khi cầm đĩa tách năm ngón tay, cánh tay cầm đĩa buông tự nhiên, đầu tiên đưa lưng về hướng ném, nhanh chóng xoay hai vòng, sau đó ném đĩa thẳng về hình vòng cung phía trước.
Rất nhiều người từng học cách ném đĩa hồi trung học, nhưng tốt nghiệp đã lâu, rất có thể đã quên cả rồi, vậy nên sau khi cuộc thi bắt đầu, tình trạng own goal xuất hiện rất nhiều – Có người vấp chân trái vào chân phải khi xoay người, có người bất cẩn đụng vào lưới sắt ở khu ném; có người lại không điều khiển được phương hướng, ném thẳng ra khỏi sân?
Ngay từ vòng loại, chỉ riêng động tác ném không chuẩn đã loại được 30% tuyển thủ không biết ném.
Những bạn học biết chơi còn lại bắt đầu "đại chiến phép thuật"!
Lực cánh tay của sinh viên Thể thao rất khỏe, nhẹ nhàng ném đĩa về phía trước đã phá kỷ lục thế giới 76 mét của con người, giành được thành tích hơn 90 mét đáng ngạc nhiên!
Khoa Vật lý không chịu yếu thế, dùng nam châm làm vật hút, hút chiếc đĩa sắt ra xa tận 100 mét.
Giang Bình Sách thuộc tổ thứ bảy lên sân, màn hình lớn cũng nhanh chóng chuyển cảnh, ống kính focus vào mặt hắn.
Nam sinh mặc bộ đồ thể thao màu xanh đậm, vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay phải thon dài vẽ hình một hệ tọa độ, sau đó hắn cầm đĩa sắt lên, tư thế tiêu chuẩn hệt như trong đoạn băng vừa nãy, chân phải giẫm xuống, hắn nhanh chóng xoay hai vòng tại khu ném, sau đó dứt khoát ném đĩa sắt về khu hình quạt phía trước!
Ngay khi đĩa sắt rời tay, hắn nhanh chóng viết một phương trình.
Đĩa sắt giữa không trung bay theo đường parabol hắn đã vạch sẵn, cuối cùng rơi xuống... khoảng 150 mét ngoài cùng sân đấu, ngay rìa khu vực hình quạt.
Nhích thêm vài mi li nữa thôi, sẽ ra khỏi vòng.
Màn hình phóng lớn vị trí đĩa sắt, mép đĩa sắt nằm ngay sát vạch biên, chỉ cách "phạm quy đè vạch" một li nữa.
Hệ thống: "Hệ thống xác nhận, không đè vạch, thành tích được tính – 149.99 mét."
Khán giả khắp khán đài bùng nổ: "Má ơi! Đây là cự ly xa nhất rồi ấy nhỉ?" "Xa hơn nữa là ra khỏi vạch rồi!" "149.99 mét? Thêm 0.01 mét nữa là phạm quy, quái vật phương nào vậy!"
Cũng có người tò mò hỏi: "Anh ấy là ai thế? Trường thể thao à?" "Giang Bình Sách là khoa Toán, hướng dẫn qua mê cung số nguyên tố với cầu thang vô tận đều là anh ấy viết đó!"
Đường parabol hoàn hảo, rơi ngay tại 149.99 mét, thật sự quá hoàn hảo!
Giang Bình Sách xoay người quay về khu nghỉ, mấy bạn học khoa Vật lý bên cạnh nhìn hắn như thể quái vật.
Trên khán đài, Việt Tinh Văn cười tươi rói: "Với thành tích này, người khác làm sao vượt qua Giang Bình Sách được nữa?"
Nghe giọng nói đắc chí của cậu, Kha Thiếu Bân bất lực nói: "Đúng rồi đó, vừa phát đề đã ẵm trọn điểm, người khác không vượt qua được cậu ấy..."
150 mét là giới hạn ngoài cùng của hạng mục ném đĩa, đè lên hoặc ra ngoài vạch đều không được tính kết quả. Giang Bình Sách ném đĩa rơi ngay tại điểm xa nhất "được tính thành tích", hoặc là người khác cũng ném 149.99 mét, ngang điểm với hắn, hoặc là phải ném hơi lệch một chút, thành tích thấp hơn hắn, hoặc đè lên vạch, ra khỏi vạch.
Vừa ra trận đã dùng luôn át chủ bài!
Những tuyển thủ khác đều cảm nhận được cảm giác bị đè bẹp.
Cũng có vài học bá khoa Toán muốn so tài với Giang Bình Sách, họ cũng dùng hệ tọa độ tính phương trình đường parabol, muốn điều khiển đĩa sắt bay đến nơi xa nhất, nhưng góc độ khi ném đĩa ra hơi chệch vài độ thôi, kết quả tính ra cũng không còn chuẩn nữa!
Cuối cùng, ba vị trí đầu hạng mục ném đĩa đều được các học bá khoa Toán thầu hết.
Hạng nhất, Giang Bình Sách, 149.99 mét!
Đó là vì sân thể thao cũng chỉ xa tới vậy thôi, nếu nó lớn hơn một cỡ nữa, đổi cự ly biên của khu ném bóng thành 300 mét, chắc chắn Giang Bình Sách cũng có thể ném 299.99 mét!
Hạng hai, hạng ba lần lượt là hai bạn học khoa Toán với thành tích 149.5 và 149 mét.
Trên bục trao thưởng, nam sinh hạng hai bên cạnh cười với hắn, hỏi: "Cậu là Giang Bình Sách kéo người chạy trước mình lùi lại lúc thi chạy tiếp sức phải không?"
Giang Bình Sách nói: "... Ừ."
Nam sinh giơ ngón cái, khen ngợi: "Làm khoa Toán chúng ta nở mày nở mặt quá."
Giang Bình Sách: "..."
Tôi nên nói, cảm ơn đã khen à?
Sau khi hội thao kết thúc, có lẽ sẽ có càng nhiều người chú ý đến kỹ năng "hệ tọa độ" của khoa Toán.
Hạng mục đẩy tạ, ném lao tiếp theo, Giang Bình Sách đều vô cùng chắc tay, tính toán chính xác, mỗi lần ném đều ném tới vị trí xa nhất mà cuộc thi cho phép.
Hắn giành ba giải quán quân liên tiếp trong hạng mục ném!
Trên khán đài, các đàn em khoa Toán đều đang kêu ca: "Là một tên 'học ngu', chúng ta không xứng có kỹ năng ghê gớm như hệ tọa độ!" "Hệ tọa độ của đàn anh Giang mới là hệ tọa độ, chúng ta có hệ tọa độ rồi làm gì được nữa? Đứng đó cả buổi không viết nổi công thức, lấy giấy bút ra tính dần à?"
Giang Bình Sách cầm ba huy chương vàng lấp lánh đến khán đài, Việt Tinh Văn ôm hắn, cười nói: "Cậu được lắm! Tôi biết ngay cậu đăng ký hạng mục ném là đúng đắn mà!"
Ánh mắt Giang Bình Sách dịu dàng, khẽ ôm lại Việt Tinh Văn, đặt ba tấm huy chương vào tay cậu: "Cậu chia đi, lúc trước tôi đã học mấy môn tự chọn rồi, học phần cao hơn mọi người, không cần huy chương đổi học phần cá nhân nữa."
Việt Tinh Văn gật đầu, bình tĩnh nhận huy chương, đứng dậy nói: "Mọi người không còn hạng mục điền kinh nào khác nữa, về nghỉ ngơi trước đã. Chiều là các hạng mục trên nước, chúng ta còn phải tham gia chèo thuyền nhóm, lát nữa bàn chiến thuật sau!"
~ CHUNG KẾT HẠNG MỤC CHÈO THUYỀN ~
Ra khỏi sân thể thao, ở thư viện đang là buổi trưa, Việt Tinh Văn dẫn đồng đội đến nhà ăn ăn trưa, sau đó về ký túc xá nghỉ ngơi một lát. Đúng 2 giờ chiều, họ lại đến sân vận động tầng B6, chuẩn bị tham gia thi các hạng mục trên nước.
Hạng mục trên nước trong hội thao lần này cũng vô cùng phong phú, có các môn bơi lội, nhảy cầu, lướt thuyền buồm, chèo thuyền... Phần lớn thành viên nhóm 183 đều là vịt cạn, không đăng ký hạng mục trên nước, chỉ có Lâm Mạn La và Trác Phong đăng ký bốn hạng mục bơi.
Khi ở đại học Hoa An, hai người họ đều là thành viên hội bơi lội của trường, nghe nói đàn chị Mạn La đã học bơi từ nhỏ, Trác Phong thì đi học vì bạn gái mình.
Dù Việt Tinh Văn không đăng ký, nhưng cậu vẫn dẫn đồng đội đến sân đấu, cổ vũ cho Trác Phong và Lâm Mạn La.
Tuyển thủ tham gia hạng mục bơi ít hơn hẳn điển kinh, hầu hết mọi người đều là vịt cạn như Việt Tinh Văn, không dám xuống nước thi đấu. Vậy nên, Trác Phong và Lâm Mạn La thuận lợi tiến vào chung kết.
Tiếc là hai người đều không có kỹ năng di chuyển, không thể đọ được với sinh viên thể thao có sẵn thể năng và các bạn group A được buff tốc độ, cuối cùng, Lâm Mạn La giành được hai huy đồng các môn bơi tự do, bơi ngửa bằng thực lực của mình, cộng thêm dùng dây leo trói đối thủ nhanh hơn mình vào lúc quan trọng, Trác Phong chỉ đi "thi cùng", không giật được huy chương nào.
Nhưng khi hai người quay lại đều rất vui vẻ.
Kha Thiếu Bân cảm thán: "Vui buồn của con người không giống nhau. Niềm vui của người có bồ chính là nỗi buồn của cún độc thân."
Tân Ngôn nói: "Sao? Muốn yêu?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nghiêm túc nói: "Không. Có Tiểu Đồ ở bên là tớ thỏa mãn rồi. Tớ nói mấy cậu đó."
Đồng đội xung quanh: "..."
Cậu thiếu đòn lắm đấy nhé!
Lam Á Dung nhướn mày: "Tiểu Kha, hay là chị chuyển cục Dân chính qua đây để em với Tiểu Đồ kết hôn nhé?"
Kha Thiếu Bân lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt thành khẩn: "Không cần đâu ạ, cảm ơn đàn chị, người và người máy khác loài, không kết hôn sinh con được."
Tân Ngôn: "..." Từ sáng đến tối trong đầu đứa nhóc này toàn thứ gì vậy?
Không lâu sau Trác Phong và Lâm Mạn La đã về tới nơi, Lâm Mạn La đưa hai huy chương đồng cho Việt Tinh Văn, "Xin lỗi nhé, chỉ lấy được hai chiếc đồng thôi, Tinh Văn chia đi, xem ai cần đổi học phần."
Việt Tinh Văn nhận huy chương, cười nói: "Đàn chị khiêm tốn quá, đấu với một đám học thể thao vẫn có giải là giỏi lắm rồi."
Trác Phong nói: "Hạng mục trên nước trong nhà xong hết rồi nhỉ? Chúng ta ra ngoài thôi."
Kha Thiếu Bân quay lại hỏi: "Tớ nhớ Tần Miểu và Tần Lộ đăng ký chèo thuyền đôi đúng không?"
Tần Lộ nói: "Đúng vậy, hạng mục đơn đôi thi trước, chèo thuyền nhóm thi cuối. Tinh Văn, chúng ta sắp xếp thế nào đây?"
Việt Tinh Văn chăm chú đọc quy tắc chèo thuyền nhóm.
Chèo thuyền nhóm lần này là hình thức 8 người chèo, mỗi bên trái, phải được trang bị bốn mái chèo, xen kẽ trước sau, chèo thuyền nhóm cần 9 người tham gia, trong đó 8 người chèo ngồi trong khoang thuyền, mỗi người dùng hai tay điều khiển một mái chèo; 1 thuyền trưởng đứng đầu hoặc đuôi thuyền, dùng vô lăng thép điều khiển hướng thuyền chạy.
Khi chèo thuyền, 8 tay chèo đều phải đưa lưng về hướng thuyền chạy, chèo ngược; thuyền trưởng ngồi đuôi thuyền sẽ quay mặt về hướng tàu chạy.
Vì đồng đội ngồi ngược hướng không thấy đường, thuyền trưởng cần nắm bắt phương hướng, chỉ huy nhịp điệu chèo thuyền.
Việt Tinh Văn suy ngẫm một lát, nói: "Vì trận chạy tiếp sức lần trước, chúng ta lội ngược dòng lấy quán quân ở gậy cuối cùng, nếu lần này lại cố ý tụt lại nữa, ngược lại sẽ khiến các đội khác chú ý, dùng các kỹ năng khống chế với chúng ta."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Những đội không tranh được giải, bị rớt lại sau chúng ta, nói không chừng cũng nhắm vào chúng ta?"
Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy, họ sẽ nghĩ rằng đằng nào mình cũng không được giải, kéo chân nhóm 183 cũng vui lắm."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Vậy nên ở hạng mục chèo thuyền, chúng ta không dùng chiêu hậu phát chế nhân nữa, mà trực tiếp xông lên? Như vậy không phải sẽ thành mục tiêu tấn công của mọi người sao?"
Việt Tinh Văn giải thích: "Với hội thao thế này, có hai cách để giành quán quân, thứ nhất là như chạy tiếp sức lần trước chúng ta đã dùng, ban đầu tụt lại, để mọi người chú ý vào những nhóm khác, bỏ qua chúng ta, cuối cùng mới đột ngột lội ngược dòng; kiểu thứ hai là vượt lên từ khi bắt đầu, chiếm ưu thế cực lớn, chỉ cần khoảng cách của chúng ta với nhóm phía sau đủ xa, kỹ năng khống chế của họ không ảnh hướng đến chúng ta."
Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng lên: "Đúng vậy, kỹ năng khống chế tập thể có giới hạn phạm vi, thời gian khống chế trên 10 giây như đóng băng, ru ngủ, đều trong phạm vi 100 mét; phạm vi trên 100 mét thường thời gian sẽ rất ngắn, chỉ hai ba giây, dù có bị khống chế cũng không ảnh hưởng nhiều. Chỉ cần khi bắt đầu chúng ta đã vượt qua mọi người hơn 100 mét, hầu hết kỹ năng sẽ không khống chế đến chúng ta."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Đúng vậy. Điểm khác nhau giữa chèo thuyền và chạy tiếp sức là chạy tiếp sức theo vòng tròn, ưu thế của chúng ta có lớn vẫn phải chạy về điểm xuất phát, các bạn học gần đó có thể khống chế chúng ta. Nhưng chèo thuyền xuôi theo đường thẳng, nếu ưu thế đủ lớn, bỏ xa những nhóm khác, họ muốn khống chế chúng ta cũng không được."
Hình thức thi đấu khác nhau cần những kế sách khác nhau.
Chèo thuyền xuôi theo dòng nước, nếu tụt lại phía sau, những người cũng tụt lại phía sau sẽ nghĩ cách khống chế bạn, muốn lội ngược dòng sẽ rất khó, vả lại trước đây họ từng dùng cách này rồi, chắc chắn các nhóm khác sẽ đề phòng.
Không bằng cứ chạy thẳng, vừa vào trận liền giành hạng nhất!
Hứa Diệc Thâm híp mắt hỏi: "Cuộc thi này cần 9 tuyển thủ, ai tham gia đây?"
Việt Tinh Văn đưa mắt nhìn các đồng đội, cậu nghĩ một lát rồi nói: "Kha Thiếu, đàn anh Hứa, Tần Miểu nghỉ ngơi, 9 người còn lại tham gia."
Quả thật người máy của Kha Thiếu Bân không dùng được trong hạng mục này, Hứa Diệc Thâm cũng không thể phân thân qua thuyền khác, kỹ năng của Tần Miểu cũng không giúp được gì nhiều.
Việt Tinh Văn nhìn sang Tần Lộ, "Cậu còn mấy lần di chuyển nữa?"
Tần Lộ nói: "Chạy tiếp sức dùng 2 lần rồi, còn 10 lần. Tớ với chị thi chèo thuyền hai người, có thể không dùng kỹ năng, để dành cho thi nhóm."
Tần Miểu nói: "Đừng dùng, chúng ta đăng ký hạng mục hai người thi cho vui thôi, không muốn lấy giải, em để dành kỹ năng đi."
Như vậy là tốt nhất, kỹ năng di chuyển của khoa Địa lý có thể nhanh chóng di chuyển ra xa, vượt qua đối thủ.
Đương nhiên, chắc chắn các đội khác cũng có bạn học khoa Địa, nói không chừng còn để dành đủ 12 lần di chuyển, nếu mọi người cùng nhau di chuyển, chưa chắc nhóm Việt Tinh Văn đã chiếm được ưu thế, đến lúc đó phải tùy cơ ứng biến.
Mọi người di chuyển ra khu thi đấu "Hạng mục trên nước ngoài trời".
Nơi đây là một bờ biển, biển rộng mênh mông nối liền với chân trời, bờ cát xung quanh sạch sẽ trắng phau, trên mặt biển là vô số bóng đủ màu sắc vạch mặt nước thành mấy chục đường đua, tất cả thuyền đua sắp thi đấu trên bờ biển này.
Thư viện cho phép sử dụng dị năng trong cuộc thi, vậy nên hạng mục chèo đơn tăng lên thành 500 mét, hai người 1000 mét, chèo thuyền nhóm yêu cầu mọi người phải chèo hết 3000 mét.
3000 mét nghe có vẻ xa xôi, nhưng nếu khoa Địa lý trực tiếp di chuyển mảng kiến tạo, cũng chỉ mất mười mấy giây.
Hạng mục đơn, đôi nhanh chóng bắt đầu, Tần Lộ để dành kỹ năng cho hạng mục nhóm, hai người liền bị loại ngay từ vòng đầu.
Hạng mục nhóm thi cuối cùng, vì mặt biển bao la bát ngát, lại thêm số nhóm đăng ký chèo thuyền không quá 300 nhóm, hạng mục chèo thuyền nhóm lần này không đấu loại nữa, tất cả cùng thi một lần.
Thuyền đua xếp dày đặc ven biển, không thể thấy rõ điểm cuối cùng, cảnh tượng hoành tráng này khiến không ít sinh viên phải trố mắt.
Kha Thiếu Bân lập tức gọi Tiểu Đồ, hào hứng đi tới đâu chụp tới đó, Việt Tinh Văn nhịn cười nói: "Kha Thiếu Bân y như phóng viên tuyến đầu của nhóm 183 chúng ta vậy, từ đầu đến giờ cứ chụp luôn tay."
Lưu Chiếu Thanh cười ha ha, nói: "Em ấy chụp nhiều tư thế kỳ quặc của em lúc bị người khác khống chế lắm, nói là làm kỷ niệm."
Việt Tinh Văn: "..."
Kha Thiếu Bân ngứa đòn rồi phải không, muốn ăn đấm?
Cuộc thi sắp bắt đầu, nhóm Việt Tinh Văn được phát thuyền đua số hiệu C183.
Không ngờ thuyền đua lại lấy tên theo nhóm nghiên cứu, các bạn học xung quanh thấy họ, lập tức thấp giọng thảo luận: "Lát nữa phải để ý 183 bên cạnh!" "Khống chế thuyền 183 kia trước, đừng để họ có cơ hội lội ngược dòng!"
Cũng có bạn học lo lắng hỏi: "Nếu chúng ta chèo nhanh hơn họ, Giang Bình Sách có lại kéo ngược chúng ta lại không?"
Giang Bình Sách: "..."
Yên tâm, lần này các cậu không nhanh hơn đâu.
Hệ thống bắt đầu đọc quy tắc thi đấu: "Hạng mục chèo thuyền nhóm sắp bắt đầu, các tuyển thủ vui lòng nhanh chóng lên thuyền. Xin chú ý, trong quá trình thi đấu, nếu thuyền đua chèo nhầm sang làn đua khác sẽ tính là phạm quy, hủy bỏ tư cách thi đấu!"
Hệ thống: "Đếm ngược thời gian bắt đầu, 10, 9..."
Ngay khi thư viện bắt đầu đếm ngược, Việt Tinh Văn cũng bắt đầu đọc: "Trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi."
Cậu ngồi ở đuôi thuyền, mặt hướng về phía trước, có thể nhìn rõ các đội xung quanh.
Dường như ngay khi cậu đọc xong, tiếng súng quen thuộc bắt đầu cuộc thi vang lên, Việt Tinh Văn mở "Tuyển tập văn học", kỹ năng "Đường" của Lỗ Tấn bắt đầu có tác dụng!
Cùng lúc đó, Tần Lộ dùng đại chiêu "Không khí lạnh Siberia"!
Một cơn gió lạnh thổi qua, mặt biển phía trước lập tức đóng băng!
Mặt biển đóng băng rồi thì chèo kiểu gì?
Tần Lộ đóng băng biển chứ không đóng băng người, chiêu này rất thông minh, vì nếu cô đóng băng người, các bạn học có thể dùng kỹ năng giải trừ khống chế. Nhưng nếu mặt nước đóng băng, cũng tức là môi trường bị ảnh hưởng, trừ phi khoa Môi trường "làm sạch" cho băng tan, không thì những kỹ năng giải trừ khống chế khác đều không thể làm gì được!
Dù khoa Tiếng Trung có Kim Thiền Thoát Xác, cũng chỉ có thể đưa đồng đội theo – Không thể đưa con thuyền bị băng kìm lại!
Rất nhiều thuyền đua bị đóng băng trên biển, không thể tiến lên.
Song, Việt Tinh Văn lại nhờ Lỗ Tấn mở một con đường ngay phía trước!
Điểm trâu bò nhất trong kỹ năng "Đường" của Lỗ Tấn là không hạn chế bởi địa hình, có thể mở đường trong nước, trên không, trên núi... đương nhiên cũng có thể mở đường trên băng!
Hơn nữa, đi trên con đường này có thể miễn dịch mọi tấn công.
Con đường được mở ra dài 500 mét, mặc dù chỉ chiếm một phần sáu độ dài đường đua, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng cách này, những thuyền đua các có muốn đuổi kịp họ cũng rất khó.
Việt Tinh Văn nói: "Tần Lộ, liên tục di chuyển thẳng phía sau!"
Sau khi mở đường, thuyền của họ có thể chuyển động, Tần Lộ lấy quả địa cầu, di chuyển thẳng ra phía sau, thuyền đua của nhóm 183 bỗng lao đi như tên rời cung, chớp mắt đã ở nơi cách đó 400 mét!
Mà những thuyền đua xung quanh vẫn không thể di chuyển trên mặt băng.
Trên khán đài ven biển, rất nhiều bạn học không nhịn được thắc mắc: "Mặt biển bị đóng băng rồi, những người khác đều không đi được, sao thuyền của 183 vẫn chạy thế?"
Có người nói: "Tôi nghe thấy đàn anh Việt Tinh Văn đọc gì đó, hình như là trên đời vốn không có đường, nhiều người đi là thành đường?"
Mọi người: "..."
Vậy nên chỉ 183 mấy người có đường, những đội khác thì không?
Thế này là – Tôi đi đường tôi, kệ người khác không có đường mà đi?
Có người ngạc nhiên nói: "Đây là lời của Lỗ Tấn nhỉ?" "Lúc thi chạy tiếp sức, Việt Tinh Văn có đọc vui buồn của con người khác nhau, câu đó cũng là của Lỗ Tấn." "Hóa ra khoa Trung mới là hack trong thư viện à? Việt Tinh Văn mở khóa một đống kỹ năng của Lỗ Tấn?!"
Mọi người: "..."
Nhóm 183 quả nhiên là lắm trò nhất.
Có con đường "miễn dịch tấn công", dù những nhóm khác trông thấy thuyền của 183 đang dẫn đầu, muốn khống chế họ, nhưng kỹ năng đều không có hiệu lực. Ngược lại thành viên của nhóm 183 đang "chào đón" mấy con thuyền đến gần mình bằng đủ mọi kỹ năng.
Tân Ngôn phóng to bình chưng bao vây một thuyền đua bên cạnh họ. Lâm Mạn La phóng dây leo, trói hai con thuyền ở gần họ lại. Chương Tiểu Niên dựng một vách tường trên nước, cản những con thuyền chạy nhanh!
Việt Tinh Văn nhờ việc "đóng băng + mở đường" từ khi bắt đầu cuộc thi, thuyền đua số hiệu 183 thoắt cái đã vượt qua những đội xung quanh, liên tục di chuyển 10 lần, chỉ mấy mười mấy giây đã đến gần đích!
Những nhóm tụt lại phía sau muốn khống chế họ, nhưng không với tới, cũng không kịp nữa!
Tiếng hệ thống vang lên: "Thuyền đua số hiệu C183 về đích, thời gian 12 giây 33."
Mọi người: "..."
Lần này mấy cậu không chơi trò "tụt lại rồi lội ngược dòng" nữa, vừa bắt đầu đã dẫn trước, di chuyển thẳng đến đích luôn?
Lại còn đóng băng nước biển, để thuyền di chuyển trên mặt băng??
Nhóm này là ma quỷ phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.