Bốn người Việt Tinh Văn nhảy xuống máy bay đầu tiên, các bạn học trong cabin thấy vậy, cũng nhao nhao đi đến trước cửa.
Có nữ sinh nọ vươn tay, buộc mái tóc dài lên, “Đến cũng đến rồi, nhảy đi! Đằng nào cũng tốt hơn mười phút nữa bị cưỡng ép ném xuống, tôi không muốn bị vứt ra biển cho cá ăn đâu!”
Cô hít sâu một hơi, nhún người nhảy xuống, ba đồng đội khác cũng lần lượt nhảy theo.
Thêm bốn chiếc dù nhảy nhanh chóng bung ra giữa không trung.
Trong cabin, Lưu Tiêu Tiêu mắc chứng sợ độ cao nhẹ đã tái cả mặt: “Đàn anh ơi, bọn mình…”
Tần Lãng dứt khoát nói: “Cũng nhảy thôi. Chú ý độ cao hiển thị trên dù nhảy, nhất định phải bung dù trước khi dưới 500 mét.”
Anh ta nhảy xuống trước, Lưu Tiêu Tiêu tái mặt siết chặt lấy tay vịn trước cửa cabin, đàn chị bên cạnh cô vỗ nhẹ lên vai cô, nói: “Đừng sợ, nhắm mắt lại nhảy xuống, gần đến độ cao cần bung dù chị sẽ nhắc em.”
Lưu Tiêu Tiêu cắn răng, nhắm tịt mắt lại nhảy xuống, rất ra dáng anh dũng “thấy chết không sờn”.
Từng nhóm nối đuôi nhau nhảy dù, những người khác cũng lần lượt ra trước cửa cabin.
Trừ người sợ độ cao nghiêm trọng đến hai chân run rẩy, bám chặt lấy rào an ninh không buông tay thì đa phần các sinh viên đều cắn răng nhảy xuống. Chẳng mấy chốc, dù nhảy đã bung ra khắp nơi giữa không trung, như những khóm hoa phấp phới giữa trời.
Rất nhiều người không thể khống chế hướng bay, lại thêm nỗi sợ khi mất trọng lượng, khiến tiếng gào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-thu-vien/532937/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.